TRỨNG CHIM CÚC CU NÀY THUỘC VỀ AI - Trang 110

Thành viên đội trượt tuyết bỗng chốc bỏ xa Shingo. Anh ta vượt qua

đỉnh dốc, trượt xuống sườn dốc rất mau lẹ. Loáng một cái lưng anh ta chỉ
còn một chấm rất nhỏ.

Shingo cũng trượt xuống dốc. Cậu áp dụng lối khom người lấy đà để

trượt như Kaizuka đã hướng dẫn.

Hắn đi đâu rồi nhỉ?
Trong lúc cậu đang mải mê suy nghĩ về việc đó thì gặp phải khúc cua

gấp. Cậu đã lơ đễnh mà quên mất khúc này. Sau khi lao xuống dốc với tốc
độ cao thì khúc cua này chính là cửa quỷ. Cậu đã từng được chỉ cho như
vậy. Và Shingo cũng vừa mới nghĩ lần tới mình phải cẩn thận hơn.

Shingo vội vàng trượt từng bước nhỏ. Lực ly tâm khiến cho cậu suýt bị

bật ra ngoài. Shingo nghĩ mình phải cua cho khéo nhưng vẫn không muốn
giảm tốc độ. Cái môn trượt tuyết này thật phiền phức. Thật khó để di
chuyển được trên tuyết. Hầy, kiểu này thì sao? Shingo nghĩ và xoay mạnh
lên hai ván trượt.

Khi Shingo nhận ra mình bị mất thăng bằng thì đã quá muộn. Shingo ngã

ở chỗ khúc cua phình ra lớn nhất. Hai chân cậu nằm ngoài đường trượt,
lưng bị đập xuống đất.

Cậu hầu như không thấy đau đớn gì. Nhưng chẳng hiểu sao trong cậu

dâng lên một nỗi xấu hổ và tự căm ghét bản thân mình. Cậu chưa muốn
đứng dậy ngay mà cứ thế nằm yên, dang rộng chân tay. Trên nền trời xanh,
những sóng mây đang đuổi nhau. Tiếng chim hót đâu đó quanh đây.

Hay đêm nay xem Peter Frampton nhỉ? Shingo lơ đễnh nghĩ. Cậu chưa

về phòng khi người cùng phòng là huấn luyện viên Kaizuka chưa ngủ say.
Tới lúc đó thì cậu ngồi xem DVD chờ tới giờ về. Dạo này nó đã trở thành
việc thường nhật của cậu. Vừa xem những nghệ sĩ guitar lừng danh biểu
diễn, cậu vừa tưởng tượng rằng mình cũng là một thành viên trong ban
nhạc và giơ tay lên không trung làm động tác như đang gảy đàn. Người nào
không biết mà nhìn thấy cảnh này chắc họ sẽ nghĩ cậu bị điện cũng nên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.