TRỨNG CHIM CÚC CU NÀY THUỘC VỀ AI - Trang 198

Không tìm ra được từ ngữ nào để chào hỏi, Shingo khẽ cúi đầu.
“Cậu sao vậy?” Kurosawa hỏi. Giọng nói anh ta ồm ồm.
“Là… chuyện gì?” Vì người kia lớn tuổi hơn nên Shingo quyết định

dùng kính ngữ.

“Trông cậu dạo này không ổn chút nào. Cậu đau chỗ nào à?”
“À, không phải vậy.”
“Khi tôi mới gặp cậu lần đầu tiên, tôi có hơi bất ngờ. Tôi không nghĩ

người Tokyo lại có thể trượt được như vậy. Mà cậu mới chỉ lớp mười thôi
phải không?”

“Ấy không…” Shingo chỉ tay về phía ngực Kurosawa. “Anh còn trượt

nhanh hơn tôi mà.”

“Đương nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?” Kurosawa lườm về phía

Shingo một cách khó chịu.

Shingo đã phải kiềm chế lắm mới không thốt ra, Ai cần biết anh là ai.
“Nhưng đôi lúc ta cũng đấu một trận ra trò đấy chứ nhỉ? Lúc leo lên dốc

đó, không mấy ai có thể đuổi kịp tôi được như vậy đâu. Tôi nói một cách
nghiêm túc đấy. Tôi đã rất háo hức khi cùng đua với cậu.”

“Vậy sao?” Shingo bất ngờ. Shingo đã không ý thức như vậy. Cậu đã bỏ

cuộc vì nghĩ đó là đối thủ không dễ đánh bại.

“Vậy mà dạo này trông cậu yếu xìu nên tôi mới nghĩ không biết có

chuyện gì xảy ra. Nếu không phải cậu bị chấn thương thì tốt rồi. Cậu mau
khỏe đi chứ tôi đang chán ngấy rồi.”

Shingo chẳng định trả lời gì cả. Cậu chỉ gật đầu một cách khó hiểu. “Fuji

thế nào rồi ạ?”

“Fuji? À, cậu thân với cậu ta nhỉ? Fuji chỉ cần thế là được rồi. Cậu ta

trượt theo tốc độ của cậu ta.”

Shingo im lặng vì cậu chẳng hiểu anh ta nói gì. Thấy vậy Kurosawa tiếp

tục. “Cậu ta bị bệnh tim bẩm sinh. Chỉ chạy không thôi cũng là cả vấn đề
với cậu ta. Với chúng ta chỉ mười ki-lô-mét thì với cậu ta là những một
trăm ki-lô-mét.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.