TRỨNG CHIM CÚC CU NÀY THUỘC VỀ AI - Trang 234

có cảm giác ông ấy từng là vận động viên thể thao. Mặc dù vóc người nhỏ
nhưng qua chiếc áo len mặc bên trên có thể thấy cơ thể ông ấy rất rắn chắc.
Yuzuki đã vô cùng bất ngờ khi biết rằng ông ấy đã bảy mươi tuổi.

“Ước mơ của tôi là được tham dự vào Olympic Tokyo. Tôi đã luyện tập

rất gian khổ. Nhưng đáng tiếc tôi lại không qua nổi vòng tuyển chọn cuối
cùng. Vì thế mà tôi quyết định về quê và dạy thể dục dụng cụ cho trẻ con.”
Nishioka thong thả dựa vào chiếc ghế sô pha trong phòng tiếp khách và kể.
Trên tường có một chiếc giá treo. Trên đó bày nhiều cúp và huy chương.
Hình như đó là những thành tích của ông ấy trước đây.

“Công ty bánh kẹo Misaki do gia đình bên ngoại tôi kinh doanh. Nói là

công ty nhưng nói đúng ra nó là một cửa hàng nhỏ do cô bác trong nhà
cùng nhau kinh doanh. Vì họ hàng nhà tôi có nhiều người chơi thể dục
dụng cụ nên tổng giám đốc công ty là bác tôi đã lập ra câu lạc bộ này cho
trẻ em. Ngày đó công ty chúng tôi làm ăn rất phát đạt.” Ánh mắt Nishioka
như đang hồi tưởng về quá khứ.

Yuzuki đưa cho Nishioka xem bức ảnh của Hayakawa. Nishioka đeo

kính lão lên.

“Đây hình như là phòng thể chất của Arima.” Nishioka nói ngay.
“Arima?”
“Là nhà máy sản xuất phụ tùng xe ô tô. Công ty đó ở Nagaoka. Chúng

tôi đã mượn phòng và luyện tập ở đó. Bác tôi rất thân với tổng giám đốc
bên đó nên họ cho chúng tôi mượn phòng một tuần mấy buổi.”

“Là cơ sở hạ tầng của nhà máy sao? Hóa ra là vậy.”
Yuzuki đã hiểu lý do vì sao không mấy ai biết về nó. Nhưng gần như có

thể chắc chắn rằng Hayakawa Tomoyo đã tham gia vào câu lạc bộ thể dục
dụng cụ Misaki.

Quả nhiên sự kết hợp gen di truyền kiểu F không phải là đã vô dụng.

Yuzuki cảm thấy có chút phấn khích.

“Ông có nhớ cô bé trong bức ảnh là ai không? Cô bé ấy là Hayakawa

Tomoyo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.