TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 147

“Ha ha, thật không nhận ra, cậu cũng có chút khí khái anh hùng

đấy, nhưng mà dùng sai chỗ rồi.” Thời Diểu Diểu lạnh lùng châm
chọc.

“Vậy cô có cách gì hay hơn chắc?” Tý Ngọ vốn có ý tốt, lại bị

Thời Diểu Diểu chế giễu, lập tức nổi giận trút hết bực dọc lên cô.
Nhưng câu nói này của anh ta đích thực cũng làm Thời Diểu Diểu
cứng họng.

Phan Tuấn chau mày, tính toán đủ đường rốt cuộc vẫn có sơ sót.

Đúng lúc này, cửa khách sạn đột nhiên bị đá văng, cánh cửa vốn đã
rạn nứt “rầm” một tiếng đổ sập xuống, khách sạn đang ồn ào lập tức
yên lặng như tờ.

“Làm sao đây?” Phan Tuấn thầm tính toán trong lòng, đột nhiên

một bàn tay đặt lên vai làm anh giật nảy mình, quay đầu lại, nhận ra
tên giúp việc lúc nãy đang đứng sau lưng. Hắn thì thầm nói: “Phan
gia, mời đi theo tôi.”

Phan Tuấn hơi nghi hoặc, đưa mắt nhìn Tý Ngọ và Thời Diểu

Diểu, thấy nét mặt họ cũng đầy vẻ khó hiểu, nhưng chuyện đã tới
nước này thì cũng không còn cách nào khác, đành đi theo hắn. Tên
giúp việc dẫn ba người tới trước cửa phòng chữ Địa, rút chìa khóa ra
mở cửa. Bài trí bên trong không khác với phòng chữ Thiên lắm, chỉ là
chiếc kháng đất nhỏ hơn một chút.

Hắn dẫn ba người vào trong phòng, khóa cửa, đi tới chỗ kháng

đất gõ nhẹ mấy cái, kháng đất đột nhiên lật ngược lại, lộ ra một đường
hầm bí mật.

“Phan gia, mời vào bên trong.” Tên giúp việc chỉ vào đường hầm

tối đen như mực bên dưới.

Phan Tuấn gật đầu, nhảy lên kháng đất, toan đi xuống thì Tý Ngọ

bỗng nói: “Tiểu sư thúc, để tôi vào trước cho!”

“Không cần, nếu anh ta muốn hại tôi, không cần phải phiền phức

như vậy.” Nói đoạn, Phan Tuấn đã khom người chui vào mật thất dưới
lòng đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.