TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 155

“Được rồi, Phan gia, tôi thấy thương thế bạn anh cũng không nhẹ,

hình như vẫn còn đang hôn mê.” Hoắc Thành Long nhìn Phan Dao
được Tý Ngọ đặt bên cạnh Hoắc Thập Tam nói.

“Ừm đúng vậy!” Phan Tuấn thở dài, “Hy vọng có thể nhanh

chóng ra khỏi thành, chúng tôi cũng tiện chữa trị cho chú ấy.”

“Anh yên tâm, tôi nay tôi sẽ đưa các vị ra ngoài.” Hoắc Thành

Long rót cho Phan Tuấn một chén trà, nhưng từ đầu chí cuối vẫn
không dám nhìn thẳng vào Thời Diểu Diểu.

Trong gian mật thất tối tăm này, mọi người căn bản không có

khái niệm về thời gian, Phan Tuấn ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng
thần, trong đầu lại hiện lên giao dịch mà người áo đen kia nói với
mình.

Tý Ngọ ngồi bên cạnh Phan Dao, quan sát động tĩnh của ông ta,

lúc này lòng dạ anh ta cũng đang rối bời, chỉ mong Phan Dao có thể
tỉnh lại, kể cho họ biết sự việc rốt cuộc là như thế nào. Nghĩ thì nghĩ
vậy, nhưng Tý Ngọ cũng đã suy đoán được đại khái về toàn bộ sự việc
này. Nếu đám người Nhật kia đã biết lần theo mùi long diên mà đến,
thì hẳn là bọn họ để lại long diên trên người Phan Dao, mục đích chính
là tìm Phan Tuấn. Suy đoán theo chiều hướng này, nếu Âu Dương Lôi
Hỏa thật sự bị tập kích, thì chỉ có thể do bọn Matsu Naomoto gây ra.
Bọn họ thấy Phan Tuấn bỏ trốn, liền tập kích đám người Âu Dương
Lôi Hỏa, cố ý ném Phan Dao ra để dẫn dụ Phan Tuấn, tính toán thật
quá khôn ngoan. Nhưng điều làm Tý Ngọ thấy lo lắng bây giờ, là an
nguy của đám người nhà Âu Dương kia.

Thời gian trong bóng tôi là khó chịu nhất, cuối cùng sau mấy

tiếng gõ dài ngắn không đều, cửa đường hầm lại được mở ra, người đi
xuống là Biện Tiểu Hổ. Y rảo chân bước vào mật thất, hoảng hốt nói:
“Đương gia, tối nay không đi được rồi.”

Lời vừa dứt, Phan Tuấn, Hoắc Thành Long không hẹn mà cùng

đứng bật dậy, đồng thanh hỏi: “Hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.