TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 157

Phan Tuấn ngồi trên ghế mà lòng dạ rối bời, anh không ngừng

nhẩm niệm Đạo đức kinh, tâm trạng rốt cuộc cũng bình lặng trở lại.
Nhưng Tý Ngọ không sao bình tĩnh được, cứ đi qua đi lại trong gian
mật thất nhỏ hẹp. “Chú nói xem tay Hoắc Thành Long này xem chừng
cũng là hạng lão luyện giang hồ, chắc không làm mấy trò đó đâu nhỉ,
lúc đi lại còn khóa cửa đường hầm lại nữa.”

Thời Diểu Diểu lạnh lùng nhìn Tý Ngọ, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ

cười khinh khỉnh.

“Tiểu sư thúc,” Tý Ngọ rốt cuộc cũng dừng chân, ngồi xuống

trước mặt Phan Tuấn nói: “Chú nói xem, ngộ nhỡ tay Hoắc Thành
Long này thất bại thì tính sao đây?”

Phan Tuấn ngẩng lên nhìn Tý Ngọ, tuy anh cũng cảm thấy mưu

kế này của họ Hoắc quá mạo hiểm, nhưng tình thế bức bách, cũng chỉ
còn có con đường ấy là đi được, bằng không tính mạng của Phan Dao
e khó mà giữ nổi.

Tý Ngọ thấy Phan Tuấn không nói năng gì, lại đứng lên, đi vòng

vòng bên trong mật thất.

“Anh có thể ngồi yên một chút được không?” Thời Diểu Diểu

lạnh lùng nói, “Cứ lượn lờ trước mắt tôi như thế, tôi sẽ coi thành con
muỗi vo ve mà đập cho một phát chết tươi đấy.”

Tý Ngọ tuy ngoài miệng không phục, nhưng cũng biết mình

không phải đối thủ của Thời Diểu Diểu, huống hồ thủ đoạn của cô gáo
này còn âm độc khôn lường, đành lườm Thời Diểu Diểu một cái, rồi
cun cút ngồi xuống bên cạnh Phan Dao. Trong vô thức, anh ta giơ tay
sờ trán Phan Dao rồi lập tức rụt tay về: “Tiểu sư thúc, chú mau lại xem
chú Phan Dao, sao lại lạnh thế này?”

Phan Tuấn nghe vậy vội bước tới xem, quả nhiên thân thể Phan

Dao lạnh toát như băng, như mới được vớt lên từ dưới giếng vậy, Phan
Tuấn cẩn thận lật ông ta lại, thấy môi Phan Dao đã tái nhợt, mặt cắt
không còn hột máu. Phan Tuấn lại vạch mí mắt lên, bên trong cũng
không hề có chút sắc máu nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.