TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 158

“Không thể kéo dài hơn nữa, đêm nay phải đưa chú ấy về phủ

Song Cáp.” Phan Tuấn nghiến răng nói.

Mỗi phút trong mật thất đều khiến người ta cảm thấy nóng lòng

như lửa đốt, rời khỏi đây sớm được chừng nào, Phan Dao sẽ bớt đi
nguy hiểm chừng ấy.

“Tiểu sư thúc, chú nói kế hoạch của Hoắc đương gia liệu có

thành công không?” Tý Ngọ vẫn lo lắng. Tuy lòng Phan Tuấn còn đầy
nghi hoặc, nhưng lúc này cũng chỉ có thể hi vọng y thành công mà
thôi. Anh còn chưa trả lời, đã nghe phía Bắc thành có một tiếng nổ
trầm trầm.

Người trong mật thất đều giật mình, Tý Ngọ vội bám chặt lấy góc

bàn theo bản năng. Tiếng nổ nghe như tiếng sấm ì ùng, liên miên
không dứt, tuy cách cả mấy dặm, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy được
chấn đọng trên mặt đất.

“Thành công rồi sao? Thành công rồi sao?” Mọi người đều thầm

tự hỏi.

Lúc này, đột nhiên cửa đường hầm bật mở, Biện Tiểu Hổ hớt hải

chạy xuống, thì thào nói: “Phan gia, chuẩn bị xong chưa ạ?”

Phan Tuấn gật đầu, chợt phát hiện Hoắc Thành Long hình như

không đi theo, nhưng cũng không kịp hỏi nhiều, bây giờ thời gian
khẩn cấp, rời khỏi thành Bắc Bình mới là điều quan trọng nhất.

“Được, các vị theo tôi.” Nói đoạn, Biện Tiểu Hổ dẫn cả bọn ra

khỏi đường hầm, vừa đi ra đã thấy bên ngoài rối loạn như ong vỡ tổ,
tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu hỏa, cùng tiếng người nhốn nháo vang
lên không ngớt, lúc chỗ này lúc chỗ kia, thi thoảng lại nghe thấy mấy
tiếng súng lẻ tẻ.

Ra khỏi phòng chữ Địa, trong sân đã có rất nhiều khách trọ tụ

tập, bọn họ chắc là đều bị tiếng nổ lúc nãy làm cho tỉnh giấc, ánh lửa
đỏ rực từ phía Bắc hắt tới. Biện Tiểu Hổ dẫn theo đám Phan Tuấn chạt
về phía cổng không dám dừng lại phút giây nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.