TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 217

Trong lúc nói chuyện, cửa nhà bên trong đã được đẩy ra, một ông

già lưng còng, khoác tấm áo bẩn thỉu rách rưới, ngậm tẩu thuốc đi ra,
ông ta ngó ra phía ngoài, rồi trầm giọng hỏi: “Nga Tử à?”

“Vâng, vâng, ông, cháu đây!” Đoàn Nhị Nga lớn tiếng nói.
Ông già hạ tẩu thuốc đập nhẹ xuống gót giày, sau đó cầm trên tay,

lọm khọm đi ra phía cổng. Lúc ra tới nơi, khi thấy sau lưng cháu gái
còn có một nam một nữ đang đứng ông không khỏi ngẩn người ra.
Đoàn Nhị Nga vội giải thích: “Hai vị này là ân nhân cứu mạng của
cháu, nếu không có bọn họ, sợ là tối nay ông đã không gặp lại được
cháu nữa rồi!”

“Chuyện gì thế?” Ông già nghe vậy không khỏi cau rúm hai hàng

lông mày, đưa tay kéo chốt, mở cánh cửa gỗ ra, bấy giờ mới phát hiện
cháu gái mình được cô gái đứng bên cạnh dìu đỡ, một bên chân đang
bị thương.

“Ông, vào nhà rồi hãy nói đi, phải rồi, người được cháu cứu về

tình hình ra sao rồi?” Đoàn Nhị Nga hỏi.

“Ở trong nhà ấy!” Ánh mắt ông già dừng ở trên người Phan Tuấn,

lông mày hơi chau lại.

“Tỉnh chưa ạ?” Đoàn Nhị Nga được Âu Dương Yến Vân đỡ, vừa

đi vừa nói.

“Chưa, không phải cháu vào trong thành tìm đại phu sao?” Tuy

nói vậy, nhưng ánh mắt ông già từ đầu chí cuối vẫn không hề rời khỏi
Phan Tuấn.

Âu Dương Yến Vân đỡ Đoàn Nhị Nga vào trong nhà, vén tấm

rèm bên mé Tây lên, thấy trên giường đất có một người đang nằm, hai
mắt nhắm nghiền, trên mặt vẫn còn lờ mờ những vết xây sát. Âu
Dương Yến Vân dừng lại ở cửa, nước mắt bỗng trào ra, cô nhào tới
cạnh giường, vuốt ve gương mặt cậu trai trẻ ấy khóc lóc: “Chị biết
ngay mà, chị biết là em không dễ dàng chết như vậy mà.”

Chỉ là cậu bé ấy vẫn lặng thinh, ông già thấy tình cảnh đó thì

chau mày, quay đầu nhìn cháu gái, Đoàn Nhị Nga liếc sang Âu Dương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.