TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 219

Phan Tuấn mở túi, bên trong lại có một cái túi nhỏ bọc bằng lụa

vàng đựng chín cây kim bạc. Phan Tuấn rút ra một cây, nhẹ nhàng
đâm vào huyệt Phong môn, rồi khe khẽ lay động kim châm. Giây lát
sau, Âu Dương Yến Ưng đột nhiên “a” lên, thở hắt ra một hơi.

Phan Tuấn lộ vẻ mừng rỡ, vội rút một cây kim khác đâm vào

huyệt Hồn môn, Âu Dương Yến Ưng lại “a” lên một tiếng, hít vào một
hơi, lần này to hơn lần đầu rất nhiều. Phan Tuấn thấy thế liền rút mạnh
cây kim đó ra, Âu Dương Yến Ưng “a” một tiếng nữa, thở hắt một hơi
mạnh, lồng ngực bắt đầu phập phồng gấp gáp.

“Anh Phan Tuấn, sao rồi?” Âu Dương Yến Vân vừa chăm chú

nhìn em trai vừa hỏi.

“Chị...” Âu Dương Yến Ưng hẳn đã nghe thấy tiếng chị gái, liền

khó nhọc cất tiếng.

“Em, em tỉnh rồi?” Âu Dương Yến Vân ôm chặt em trai vào

lòng, nước mắt lại túa ra lần nữa.

“Chị, ông nội đâu?” Âu Dương Yến Ưng mở choàng mắt ra hỏi.
Âu Dương Yến Vân cắn môi, nói: “Ông nội... ông... qua đời rồi!”
Âu Dương Yến Ưng nghe vậy lại ngất lịm đi. V vội lay người em

trai kêu lên: “Anh Phan Tuấn, Yến Ưng nó...”

Phan Tuấn thăm dò hơi thở của Âu Dương Yến Ưng, rồi nói:

“Không sao, cậu ấy chỉ là nhất thời kích động quá độ, không có gì
đáng ngại cả, ngày mai sẽ tỉnh lại thôi.”

Dứt lời, anh lại quay sang nhìn Đoàn Nhị Nga bên cạnh: “Đoàn

cô nương, để tôi giúp cô xử lí vết thương nhé!” Đoàn Nhị Nga gật đầu,
Phan Tuấn liền bảo cô ngồi xuống giường, nhẹ nhàng cởi chiếc khăn
tay ra. Thủ pháp của Phan Tuấn rất đặc biệt, nên máu đã được cầm
hẳn. Anh giúp Đoàn Nhị Nga băng bó xong xuôi liền đứng dậy, lúc
này đêm đã khuya, ông già nãy giờ vẫn đứng bên cạnh họ.

“Cảm ơn anh!” Đoàn Nhị Nga nói với Phan Tuấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.