TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 220

“Không cần khách khí!” Phan Tuấn điềm đạm đáp, “Để tôi kê

cho cô một đơn thuốc, cứ theo đơn này mà bốc, sẽ hồi phục rất nhanh
thôi!”

“Vâng!” Đoàn Nhị Nga cảm kích gật đầu. Pahn Tuấn quay lại,

vừa khéo nhìn thẳng vào mắt ông già, anh nhận ra dường như từ nãy
đến giờ ông già này vẫn nhìn mình chằm chằm. Bắt gặp ánh mắt anh,
ông già chầm chậm cúi đầu xuống: “Các vị ngồi chơi, để lão đi đun
ấm nước!” Dứt lời, liền quay người đi ra.

Đợi ông già ra khỏi phòng, Phan Tuấn mới ghé lại gần Đoàn Nhị

Nga hỏi: “Đoàn cô nương, tôi có chuyện này muốn hỏi cô, không biết
cô có thể thành thực trả lời hay chăng?”

“Vâng?” Đoàn Nhị Nga nhíu mày lại.
“Là về Yến Ung!” Lời này của Phan Tuấn cũng thu hút Âu

Dương Yến Vân, cô quay đầu lại tò mò nhìn anh: “Anh Phan Tuấn,
chẳng lẽ có gì không ổn à?”

Phan Tuấn gật đầu, nhìn chằm chằm vào Đoàn Nhị Nga nói:

“Đoàn cô nương, làm sao cô leo lên vách núi dựng đứng để cứu Yến
Ung vậy? Còn nữa, tôi muốn biết, sau khi cô cứu cậu ấy về, thực sự
không hề làm gì với cậu ấy đúng không?”

“Chuyện này...” Đoàn Nhị Nga do dự giây lát rồi nói: “Đúng là

không phải tôi cứu cậu ấy về, mà là ông nội tôi cứu. Nhưng mà, đích
thực là chúng tôi không hề làm gì với cậu ấy cả.”

“Không, Đoàn cô nương đừng lo lắng, ý tôi là hai người không

cứu chữa gì cho cậu ấy sao?” Phan Tuấn thấy biểu hiện cuống quýt
của Đoàn Nhị Nga, vội vàng nói rõ ý của mình.

“Không hề.” Đoàn Nhị Nga lắc đầu, “Tôi và ông nội đều không

hiểu y thuật, làm sao cứu chữa gì được chứ?”

“Vậy thì lạ thật?” Phan Tuấn chau mày lại nói.
“Lạ gì chứ?” Âu Dương Yến Vân vội vàng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.