TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 263

“Ừm, đúng là chuyện này!” Thời Diểu Diểu hiếm hoi lắm mới nở

một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến Tý Ngọ hoảng hồn, không
phải vì Thời Diểu Diểu cười không đẹp, mà là vì nụ cười của cô quá
đỗi diễm lệ. Tý Ngọ thầm nhủ, chẳng trách Âu Dương Yến Vân gọi
Thời Diểu Diểu là tiểu yêu tinh, có điều, anh ta lại càng tò mò, không
biết diện mạo chân thực của Thời Diểu Diểu trông thế nào, không
khéo lại là một mụ xấu xí cũng nên, nghĩ tới đây, Tý Ngọ không kìm
được mà bật cười thành tiếng.

“Ừm, chuyện là thế này...” Phùng Vạn Xuân nói tới đây, lông

mày hơi nhíu lại, hai mắt khép hờ: “Không ổn, có ít nhất sáu mươi
người đang đi về phía chúng ta, chắc chỉ cách chừng sáu dặm.”

“Hả?” Thân hình Thời Diểu Diểu và Tý Ngọ đều khẽ run lên, bọn

họ chạy trốn khỏi nhà lao số 2, nhưng vì đêm tối cổng thành đóng
chặt, nên chỉ có thể náu tạm trong quán trọ rẻ tiền này, theo lẽ thường
người Nhật hẳn không thể tìm đến nhanh như vậy được, chẳng lẽ hành
tung của bọn họ đã bị tiết lộ?

“Sư phụ, sao thầy biết?” Tý Ngọ khó hiểu thắc mắc.
“Ừm, trong bí quyết của khu trùng sư hệ Thổ chúng ta có một bí

thuật gọi là Bát quan (tên một tác phẩm quan trọng của học phái Nông
gia) , khi nhắm mắt có thể nghe được động tĩnh trong chu vi mấy
dặm.” Phùng Vạn Xuân trả lời.

“Vậy giờ chúng ta nên làm gì?” Tý Ngọ lại hỏi tiếp.
Đúng lúc này, họ chợt nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng

người chạy, rồi bất cẩn hất rơi một chén trà xuống đất đánh “choang” ,
vỡ thành vô số mảnh vụn.

“Ai?” Một âm thanh quen thuộc lọt vào tai Thời Diểu Diểu và Tý

Ngọ, hai người nhìn nhau một hồi, nhưng không ai dám xác định
giọng nói này.

“Lão đại, có một nhóm người Nhật đang lao về phía chúng ta, có

phải đã phát hiện chúng ta lấy thứ đó về rồi không?” Âm thanh này rõ
ràng là của người trẻ tuổi vừa bất cẩn làm rơi cái chén kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.