TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 273

Phùng Vạn Xuân với ánh mắt khó hiểu, nhưng Phùng Vạn Xuân chỉ
ngoảnh mặt đi, không nhìn tên áo xanh.

“Ông nói cái gì?” Tên áo xanh cơ hồ không dám tin, Phùng Vạn

Xuân chỉ cần khẽ dồn sức vào ngón tay là cái mạng này của y tiêu
tùng rồi, tại sao lúc này lại thả ra như vậy, lẽ nào còn có âm mưu
khác?

“Ta đã nói rất rõ rồi!” Phùng Vạn Xuân thở dài một tiếng, ông là

một hán tử Đông Bắc chân chính, rất coi trọng đạo nghĩa được người
thi ân một thì phải báo đáp lại bằng mười bằng trăm, tên áo xanh này
tuy muốn giết ông, nhưng dẫu sao trong khoảnh khắc sinh tử y vẫn
nương tay với mình, vì vậy ông cũng không thể xuống tay được.

“Tại sao?” Tên áo xanh lấy làm khó hiểu, “Ông không phải muốn

ra tay sau lưng tôi đấy chứ?”

“Ha ha, Phùng Vạn Xuân ra không phải là loại tiểu nhân ti tiện

ấy.” Phùng Vạn Xuân cười gằn đáp, “Nếu giờ ngươi còn không mau đi
đi, không chừng ta sẽ đổi ý đó.”

Tến áo xanh thoáng ngẫm nghĩ rồi chắp tay nói: “Sư phụ, xin

lỗi!” Dứt lời liền xoay người bước đi, đúng khoảnh khắc đẩy cửa ra
ngoài, y dừng chân lại, nói: “Tên Nhật Bản của tôi là Mizui Moto, ông
phải cẩn thận sau lưng mình đấy!”

“Cảm ơn!” Phùng Vạn Xuân nói.
“Không cần, tôi chỉ muốn ông đừng chết trong tay kẻ khác trước

mà thôi.” Con người ta nhiều lúc rất mâu thuẫn, tuy y cảm kích Phùng
Vạn Xuân, nhưng ngữ khí lại khoogn hề nhượng bộ dù chỉ một ly.

“Ha ha, lão phu nghĩ mình không dễ mà chết được đâu!” Phùng

Vạn Xuân cũng không nhân nhượng chút nào.

Mizui Moto cười khẩy, đẩy cửa bước ra ngoài.
“Sư bá, giờ chúng ta tính sao?” Thời Diểu Diểu cất Thanh ty vào

người, nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.