TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 275

bức tường truyền vào, lời vừa dứt, đã nghe có vật gì đó đập vào cửa
phát ra tiếng “cạnh” trầm đục.

Phùng Vạn Xuân và Tý Ngọ người trước người sau lao về phía

cửa sau, mở cửa ngó nghiêng hai bên con ngõ, song không thấy bóng
người, lúc định thần lại họ mới phát hiện dưới đất có một bọc giấy, Tý
Ngọ nhặt lên đưa cho Phùng Vạn Xuân. Phùng Vạn Xuân lùi vào
trong sân, mượn ánh trăng mở gói giấy ra, chỉ thấy bên trong bọc một
hòn đá, chắc là để ném cho dễ.

Phùng Vạn Xuân đọc hàng chữ trên mảnh giấy, mặt biến sắc, lập

tức bỏ vào trong túi, đoạn nói với Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu: “Trở về,
quay lại phòng của chúng ta!”

Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu hết sức khó hiểu, nhưng thấy Phùng

Vạn Xuân đầy vẻ kinh hoảng, cũng không tiện hỏi nhiều, bèn quay
vào phòng trọ. Sau khi ổn định chỗ ngồi, Phùng Vạn Xuân không nói
không rằng, Thời Diểu Diểu ngồi bên cạnh cũng rất bình thản, chỉ có
Tý Ngọ là nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, nếu người trước mặt
anh ta không phải Phùng Vạn Xuân mà là Phan Tuấn, Tý Ngọ sớm đã
đứng dậy đi đi lại lại rồi, nhưng ở trước mặt sư phụ, mặc dù rất sốt
ruột, anh ta cũng không dám làm bừa. Lúc này, anh ta chỉ mong sư
phụ mau nói ra nguyên cớ sự tình, nếu đám quân lính kia thình lình
xuất hiện, cả bọn sẽ thành ba ba trong rọ ngay lập tức.

“Sư bá, trên mảnh giấy đó viết gì vậy?” Thời Diểu Diểu hỏi.
Phùng Vạn Xuân đưa mắt nhìn Thời Diểu Diểu, sau đó lấy mảnh

giấy ra đưa cho cô. Thời Diểu Diểu mở giấy ra, Tý Ngọ nghểnh cổ
nhìn về phía cô, chỉ thấy bên trên viết ba chữ “chớ vội đi.”

Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu xem xong mảnh giấy liền đưa mắt

nhìn nhau, chữ viết xiên xiên vẹo vẹo, không thể nào nhận ra bút tích
của ai.

“Sư phụ, ai viết mảnh giấy này vậy?” Tý Ngọ nghi hoặc hỏi.
“Nhất định là người quen với Phùng sư bá!” Thời Diểu Diểu

khẳng định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.