TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 345

bò lên người. Âu Dương Yến Ưng tóm lấy chỗ bảy tấc của con rắn,
quấn nó vào cánh tay, nhoẻn miệng cười với Đoàn Nhị Nga đang
nghiến răng, vẻ thản nhiên như không.

Đoàn Nhị Nga bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, Âu Dương Yến

Ưng cười: “Đoàn cô nương có muốn thử không?” Đoàn Nhị Nga nghe
thế vội vàng lắc đầu lia lịa. Phan Tuấn chợt hỏi: “Yến Ưng, một lần
em có thể khống chế bao nhiêu con rắn?”

“Hả?” Âu Dương Yến Ưng ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: “Năm sáu

con thì chắc không thành vấn đề! Anh Phan Tuấn, anh muốn...” phan
Tuấn chỉ ra sau lưng Âu Dương Yến Ưng, cậu ta ngoảnh đầu lại,
không khỏi giật mình, nếu không phải Âu Dương Yến Ưng phát hiện
ra con rắn kia, sợ rằng Phan Tuấn cũng không để ý, chỉ thấy bốn phía
quanh vách đá không biết từ lúc nào đã nhung nhúc toàn rắn độc đen
sì, xem chừng phải đến mấy vạn con.

“Trời ơi, cái lũ này bò ra từ lúc nào vậy, sao chúng ta không ai

hay biết nhỉ?” Đoàn Nhị Nga nhìn lũ rắn độc đen đúa nổi trên mặt
nước, kinh hãi kêu lên.

“Có lẽ tại lúc nãy chúng ta mải lo làm sao thoát ra khỏi đây, nên

hoàn toàn không chú ý đến lũ rắn đó.” Phan Tuấn nhìn mực nước đang
nhanh chóng dâng lên, lòng lại thêm một mối lo âu, giờ gỗ đã dùng hết
sạch, nếu không kịp thời nghĩ ra cách leo lên trên, bọn họ sẽ biến
thành thức ăn của lũ rắn này.

Đọt nhiên, ánh mắt Phan Tuấn dừng ở một khối đá ló ra khỏi

miệng hang trên vách, tựa như một cái móc câu, có lẽ đây chính là
nguồn gốc của cái tên Câu Nham.

Nhìn thấy khối đá đó, anh vội cởi thắt lưng mình ra, đưa cho

Đoàn Nhị Nga phía sau: “Đưa cho Yến Ưng, bảo cậu ta nhúng thắt
lưng này xuống nước!”

Đoàn Nhị Nga gật đầu đưa sợi thắt lưng cho Âu Dương Yến Ưng,

Âu Dương Yến Ưng không hiểu nguyên do, song vẫn làm theo lời dặn
của Phan Tuấ, chỉ thấy lũ rắn độc bên dưới tụ lại càng lúc càng nhiều,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.