TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 346

muốn thò tay xuống nước cũng không phải chuyện dễ. Bỗng nhiên,
một ý nghĩ lóe lên, cậu ta buộc sợi dây vào mình con rắn, rồi ném nó
xuống nước.

“Ôi...” Đoàn Nhị Nga thấy Âu Dương Yến Ưng ném thắt lưng

xuống nước, không kìm được tiếng kêu kinh hoảng, chỉ thấy cậu ta nở
nụ cười tự tin, sau đó lấy trong túi ra một cây sáo ngắn, trông rất giống
với cây của Âu Dương Yến Vân, chính là dụng cụ để gọi lũ bì hầu.

Cậu ta đặt cây sáo lên môi khẽ thổi, lập tức tiếng rít sắc lạnh vang

vọng trong không gian, con rắn độc đã chìm xuống nước kia không
ngờ lại nhô lên, trên thân vẫn quấn sợi thắt lưng của Phan Tuấn. Nó
nhao lên khỏi mặt nước rồi không ngừng bơi về phía Âu Dương Yến
Ưng, kéo theo sợi dây lưng dài thượt.

Con rắn bơi đến bên cạnh Âu Dương Yến Ưng, cậu ta thè lưỡi ra

đảo trước mặt nó mấy cái, con rắn lại thân thiết bò lên cánh tay. Âu
Dương Yến Ưng nhanh chóng cởi sợi dây lưng đã ướt nước ra đưa cho
Đoàn Thị Nga phía bên trên.

Phan Tuấn đón lấy sợi dây lưng, vận lực dồn nước thấm trên dây

lưng sang một phía, sau đó quăng lên không trung, sợi dây lưng vuột
khỏi tay, quấn hai vòng vào khối đá chìa ra, rồi tự động thắt thành một
cái nút.

Phan Tuấn dồn sức kéo thử, thấy sợi dây đã được buộc chắc chắn,

liền nói: “Tôi thử trước, nếu được thì mọi người lên theo.” Dứt lời,
anh vận sức vào hai tay, thân thể đã bay lên khỏi khúc gỗ, mượn lực ở
hông thì khoảng cách mấy mét này không thành vấn đề.

Anh tung mình lên cửa hang, sau đó cởi thắt lưng ra, ném một

đầu cho Âu Dương Yến Vân, cô cũng học theo động tác của Phan
Tuấn leo lên được cửa hang. Cứ vậy, mấy người bọn Phan Tuấn rốt
cuộc cũng thoát khỏi hiểm cảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.