TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 349

“Yến Vân, em chầm chậm lùi về phía sau.” Phan Tuấn chỉ huy,

Âu Dương Yến Vân khe khẽ gật đầu, cẩn thận lùi từng bước về phía
sau, còn Phan Tuấn cũng không dám lơ là, tự mình dè dặt lùi lại, đến
khi Âu Dương Yến Vân lùi tới sát đầu bên kia của cầu thăng bằng,
Phan Tuấn mới dừng lại.

Lúc này, cầu thăng bằng đã sắp đến gần cửa hang ở phía trên,

Phan Tuấn cẩn thận tách hai chân ra, dồn trọng tâm cơ thể vào chân
sau. Sau đó, anh hít sâu một hơi nói: “Yến Vân, chốc nữa khi anh kêu
lên, em hãy nhảy vào trong cửa hang.”

“Cái gì? Anh Phan Tuấn, thế anh thì sao?” Âu Dương Yến Vân

tuy không hiểu được chỗ tinh diệu của mấy cơ quan lúc trước, nhưng
cửa ải này thì cô lại thấy rõ mồn một, chỉ cần cô rời khỏi cầu thăng
bằng, nó sẽ lập tức đổ nghiêng, Phan Tuấn sẽ rơi xuống giữa rừng đao.

“Đừng lo, anh tự có caschm em xoay người lại nghe hiệu lệnh

của anh.” Ngữ khí của Phan Tuấn không cho phép cô phản bác, Âu
Dương Yến Vân tuy rằng hết sức không muốn, nhưng cũng chỉ còn
cách thuận theo.

“Một, hai, ba. Yến Vân, nhảy!” Phan Tuấn vừa hạ lệnh, Âu

Dương Yến Vân liền như bị điện chích, tung người nhảy vào trong
miệng hang trước mặt, còn Phan Tuấn cũng nhanh nhẹn sải chân nhảy
ra giữa cầu thăng bằng, choãi hai chân đứng ở hai mé cầu, thân thể chỉ
hơi lắc lư mấy cái. Lúc này, cầu thăng bằng rốt cuộc cũng khôi phục
lại cân bằng. Nó lên đến điểm cao nhất liền bắt đầu chầm chậm hạ
xuống.

Âu Dương Yến Vân thấy Phan Tuấn không hề hấn gì, lòng vừa

mừng vừa khâm phục, muốn cười nhưng lại không sao cười nổi, khóe
mắt đã ầng ậng nước.

Khi cầu thăng bằng hạ xuống vị trí thấp nhất và dừng lại trên

chêm gỗ, Phan Tuấn quay lại bảo Đoàn Nhị Nga: “Đoàn cô nương, cô
lên trước đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.