TRƯNG TRẮC - Trang 171

chịu nghe, chịu làm khi chúng ta hiểu cốt lõi của sự vật, chúng ta nhất định
không bị cái vỏ hoa mỹ bên ngoài lừa mị."

Trùm Lí:

"Người đời có đôi mắt để nhìn, có thể nhìn thấy hòn đá dưới chân để

tránh, có thể nhìn thấy con ong ngã ở phía rừng để biết lối đi tìm tổ ong mà
lấy mật. Con mắt như thế có thể coi là thần thông. Nhưng con mắt không
thể nhìn thấy trước khi có đất có trời có vạn vật là cái gì, sau khi ta chết đi
thì đất trời vạn vật sẽ ra sao?"

Đạo sĩ:

"Ta không nhìn được bằng con mắt, nhưng ta có đuốc tuệ soi đường.

Đó là Đạo. Đạo cho ta biết là Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật
chi mẫu. Đạo là sự huyền diệu. Vô danh là Đạo ở thời kỳ tiên thiên, chưa
có trời đất, Hữu danh là Đạo ở thời kỳ hậu thiên, khi đã sinh ra trời đất và
vạn vật. Đạo là Vô vì không thấy, không nghe, không dụng được. Đạo là
Hữu vì sinh ra trời đất và muôn loài."

Lần gặp thứ hai cũng ở núi Thuận Sơn.

Trùm Lí tự nhiên muốn tranh biện với đạo sĩ. Đạo sĩ mỉm cười, ngâm

ngợi:

"Tri giả bất bác, bác giả bất tri. Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện."

Đêm ấy là đêm cuối tháng, trăng còn chưa lên, vậy mà nhìn lên trời

Trùm Lí thấy rạng rỡ như có ánh trăng trải khắp.

Lần gặp thứ ba không phải trên núi Thuận Sơn. Đêm ấy, sau khi gánh

hát diễn xong, Trùm Lí nằm lăn ra ngủ. Vào lúc thật thanh vắng, thấy có
một đám mây hồng nghiêng xuống, một làn hương dìu dịu lan tỏa, Trùm Lí
trở dậy, thay áo mới rồi bước lên đám mây, như bước lên một con thuyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.