TRƯNG TRẮC - Trang 235

Lang cũ xa xôi ngàn dặm, núi non hiểm trở. Đoàn người ngựa của Tô Định
đầy bụi bặm và mệt mỏi, ngày đi đêm nghỉ, cuối cùng cũng vượt qua dãy
Ngũ Lĩnh đến Hợp Phố, rồi theo đường biển tiến vào địa phận Giao Chỉ.
Khi con thuyền chở Tô chuyển hướng, mượn gió đẩy vào một cửa sông lô
nhô những hòn đảo nhỏ, những bãi cây ngập mặn lập lờ trôi nổi như cạm
bẫy. Cảm giác xa lạ do vùng đất bí hiểm gây nên khiến Tô Định thấy lo
lắng, một nỗi lo lắng mơ hồ không biết từ đâu gieo vào, khiến ngực Tô nhói
lên. Thủy thổ phương Nam, phong tục tập quán của dân Man, nghe nói
khác xa phương Bắc. Hơn nữa ngôn ngữ bất đồng chẳng khác gì bức tường
chắn cao vút, giấu kín ở sau nó mọi sự bất tường và đe dọa. Trong khi đó,
đám gia nhân theo Tô đi Giao Chỉ dường như không hề lo lắng gì, không
hề biết gì về những thứ đang chờ đợi chúng. Chúng cứ hồn nhiên trầm trồ,
cứ vô tư cười nói mỗi khi gặp cảnh vật kỳ thú, lạ lẫm. Phải rồi, ai có thể
gánh được nỗi lo lắng ấy cho Tô, ngoài Tô.

Tô Định là cháu họ xa, tất nhiên thuộc lòng chuyện chăn dê ở đất

Hung Nô của Trung lang tướng Tô Vũ. Quan Thừa tướng đã nói với Tô,
khi Tô được cha đỡ đầu dắt đến tư dinh của ngài để giới thiệu:

"Ngươi hãy noi tấm gương một lòng trung trinh vì xã tắc nhà Hán của

Tô Vũ tiền bối. Tục ngữ có câu, ăn cây nào rào cây ấy... Nói vậy nhà ngươi
khắc hiểu..."

Tô Định nhìn xuống đôi giày cũ đang đi dưới chân, nghĩ thầm đã đến

lúc phải thay, cúi đầu khẽ đáp:

"Tô Định đội ơn Thừa tướng, dòng họ Tô lúc nào cũng ghi lòng tạc

dạ, rằng ăn quả nhớ kẻ trồng cây."

Thừa tướng nghe Tô trả lời xong bèn cất tiếng cười ha hả, đúng là con

dòng cháu giống. Và ít lâu sau, Tô Định được bổ giữ chức Thái thú Giao
Chỉ. Thừa tướng dặn riêng Tô, Giao Chỉ tuy xa xôi, nhưng nhiều của ngon

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.