TRƯNG TRẮC - Trang 54

"Phụ thân kẻ tội trọng này năm nay ngoài bảy mươi rồi, héo rụng lúc

nào không hay."

Viện cảm thán:

"Thương thay, thương thay."

Tối hôm ấy, Viện tháo xiềng cho Hàn, bảo y tìm cách thay đổi họ tên,

trốn về quê quán mà phụng dưỡng cha già. Hàn vái lạy, hỏi:

"Còn quan Đốc bưu thì sao?"

Viện móc trong áo ra mấy lạng bạc vụn đưa cho Hàn, thủng thẳng:

"Ta sẽ lên sa mạc chăn dê cừu. Việc này ta trù liệu từ lâu, ngay từ khi

huynh trưởng ta còn sống."

Sáng hôm sau Viện cưỡi ngựa đi sang Tây vực, sang đất của người

Khương. Từ đấy ăn ngủ với nắng gió, với sương giá và bão tuyết thảo
nguyên. Năm ấy Viện mới hai mươi bốn tuổi, chí khí sôi sục, ngang tàng.
Viện kết thân với các tù trưởng người Khương, mở đất chăn dê cừu, trồng
kê mạch. Chỉ mấy năm, Viện nhờ có trí nhớ tốt, hiểu biết về cây cỏ, muông
thú y như hiểu rõ đàn ngựa của mình, lại biết cách làm ăn, nên đàn gia súc
của Viện lớn lên, đông cả ngàn con, mùa mùa du mục kéo đi suốt dải Long
Hán.

Ở thảo nguyên, muốn tồn tại được thì phải có thế lực, nếu không có

thế lực thì phải dựa vào người có thế lực. Viện là người có đầu óc quân sự,
biết cách tổ chức nên thế lực ngày một lớn lên. Dân ngoại vực đem theo
ngựa, dê, cừu nhiều hàng ngàn con đến nhờ Viện che chở ngày càng đông.
Viện trở thành thủ lĩnh, mặc áo lông, cưỡi ngựa tốt, ăn thịt cừu nướng cả
đùi, sống phóng khoáng như ngọn gió thảo nguyên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.