TRƯNG TRẮC - Trang 73

lấy được nhau còn mải gặp nhau, không khí miền quê đầy vẻ thanh bình.
Những làng chạ, sơn trại mươn mướt xanh và âm ấm khói uốn lên. Lạc
tướng thấy chưa lúc nào yêu mến mảnh đất của mình như khi mùa xuân
sang. Hoa nở khắp trong vườn và ngoài đồng nội. Những cánh én chấp
chới, thả tiếng hót ríu ran với một sự hào phóng hiếm có. Mùa xuân đẹp thế
làm sao mà kìm được sự hứng tình.

Tiếng là dòng dõi nhà Hùng, hưởng quyền thế tập, nhưng Lạc tướng

không xa lạ với dân chúng trong vùng, hiểu từng lời ăn tiếng nói của họ.
Họ là những người phải lên rừng săn kiếm sừng tê, ngà voi, phải xuống
biển lặn mò ngọc trai, hải sản quý hiếm. Họ nhiều khi phải nhịn ăn, phải
lấy vải sui che thân để cho Lạc tướng được no ấm. Vậy mà lắm khi vì sự
yên ổn của mình, Lạc tướng đã bắt ép họ lên rừng xuống biển, cố kiếm tìm
nhiều đồ triều cống. Kể từ thời nhà Triệu, người Việt đã lớn lên nhiều, đã
biết đoàn kết với nhau, đã có ý muốn tự chủ. Khi nhà Triệu bị diệt, nước
Nam Việt thuộc Hán, Tích Quang được bổ làm Thái thú, chế độ cai trị còn
lỏng lẻo, người Việt vẫn giữ quyền cai trị dân Việt, dân Việt vẫn sống theo
lề thói của mình thì việc chống lại nhà Hán, lật đổ Tích Quang e còn khó
khăn. Lạc tướng biết rằng, việc phục hồi lại giang sơn nhà Hùng là việc lâu
dài, thành thử ông hết sức chăm lo cho dân chúng, biết chờ đợi thời cơ thì
sự nghiệp sẽ thành.

Lạc tướng nhớ lại câu hát ông đặt:

Gióng hỏi tướng giặc Ân

Sao xâm phạm bờ cõi

Đất ta đời tiếp nối

Sách Trời ghi rõ rành

Chúng bay quân vô đạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.