TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 142

Văn Thon mải tìm đường không tìm thức ăn. Lương chìa ra nắm lá lốt

và hai ngọn măng cứng như tre chẻ lạt. Pha cười khanh khách, má ửng đỏ.
Pha trút cái phạ phe đầy căng xuống đất: một đống vả chín, dẻ gai, hạt gắm:
"Em nhìn ra cây vả, gọi anh Khiêm trèo. Anh trèo như con sóc ấy". Lương
gãi tai: "Nhất cô!". Nhưng rồi anh lội xuống suối mò cá, một lúc xách lên
hai chú sốc bằng bàn tay. Dân chài biển cũng biết ăn nhờ vào sông suối.

Văn Thon ngừng tay mài dao, vẫy Lương lại:

- Lạc xa đường số hai rồi. Muốn tìm được dấu phải dừng một chỗ, đi

quanh hình xoáy trôn ốc may ra mới gặp.

- Dừng lại... chậm mất. Năm ngày nữa chúng mình phải đưa báo cáo

về đến nơi.

- Hỏng bét!

- Hay là ta đi chéo qua lại như con rắn, may ra gặp dấu. Phải đi thật

nhanh, thật gấp Văn Thon ạ.

Văn Thon nhìn xuống chân Lương. Ống quần Lương loang lổ, cứng

như mo nang. Lương rụt chân, không nói. Văn Thon hỏi khẽ:

- Sáng nay anh không đứng lên được hả?

- Chả sao, hơi buốt tí thôi.

- Nếu đi nhiều quá, có thể...

Lương gạt luôn:

- Tôi quen rồi, đừng ngại. Chỉ lo sức khỏe chị Pha...

Anh ngừng giữa câu. Pha cầm con dao đi đến, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.