TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 155

ngó.

Tuyên và Mành luồn dưới rừng vầu, đi về cơ quan Ủy ban kháng

chiến. Hội nghị Ban chỉ huy chiến dịch mở rộng sắp họp tại lán của Thông
Phun. Câu chuyện đứt quãng lại tiếp tục. Mành hỏi về công tác chuẩn bị
chiến trường đến lần thứ mấy không nhớ. Tuyên sầm mặt:

- Có lẽ CC3 gặp tai nạn mất. Đảng ủy lo sốt vó. Các tổ trinh sát phóng

đi đón đường chưa thấy về.

Mành gãi gáy. Đó là dấu hiệu bực ngầm.

- Nghe đồn trinh sát trên này chúa ăn chơi tự do thì phải.

- Cũng tùy nơi, tùy người...

- Cậu Đại nhà tôi được nước đua đòi, khéo lại vất hết quân phục, may

ka ki rồi cũng nên.

Tuyên dè dặt, chỉ trả lời nhát gừng:

- Không đến nỗi thế đâu. Lương nó nguyên tắc đấy, tôi biết.

- Hừ, ngại các ông lắm. Chưa chắc đã gặp trắc trở. Không chừng các

tướng nghỉ lại dọc đường, cà phê sữa hộp với nhau, để bộ đội nằm chết gí ở
đây. Thiếu gì lý do! Cái trò đi công tác lẻ là chúa lề mề, cấp trên biết đấy là
đâu. Tôi thì tôi cho đánh sang hướng tây ăn chắc hơn nhiều...

Mành vẫn quay trở về đề nghị đánh hướng tây. Khi nghiên cứu nhiệm

vụ giúp Lào, anh không thắc mắc gì với đường lối, phương châm. Nhưng
đến đây, anh giữ mãi ý kiến mở chiến dịch sang phía sông Mê Kông, vừa
dễ đánh vừa ăn to.

Nghe Mành nói, Tuyên thấy rân rân mặt. Anh không bực với Mành,

chỉ xấu hổ. Nếu đội CC3 về đúng hẹn, thì hướng đánh không còn phải bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.