TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 194

Đến tối Sử nằm mê man. Bát canh lá bứa, có mấy con tôm Khiêm bắt

trong vũng bùn sắp khô, Sử chỉ húp được mấy thìa. Lương dồn ba cái chăn
đắp cho Sử, chỉ để riêng cho Pha một cái. Anh vun lá khô thành đống to,
chui vào nằm thò đầu ra ngoài:

- Văn Thon vào đây. Vun lá kín người cứ ấm như nằm ổ rơm.

Hai người cù nhau dưới đống lá, cười rinh rích. Im một lúc, Lương

hỏi:

- Hồi ở Pà Thạc anh giận tôi phải không?

- Ừm... giận gì đâu.

- Thật chứ?

Văn Thon không trả lời. Lương trở mình, lồm ngồm bò ra. Văn Thon

ngạc nhiên:

- Sao thế?

- Cái chân tôi... không sao. Tôi gác thay cho Khiêm, để nó ngủ trước.

Văn Thon tin ngay. Anh ngáp dài, bộ râu đen ngó ngoáy:

- Thôi chuyện cũ cho qua. Ngủ cái đã.

Đợi Văn Thon ngáy đều, Lương mới vun đống lá khác, rúc vào. Anh

sợ vết thương chân bay mùi thối, anh với Khiêm thay nhau gác hết đêm,
không đánh thức Văn Thon.

Sử thiếp đi một lúc, rồi tỉnh dậy. Miệng đắng như ngậm ký ninh vàng,

một cục chì lăn qua lăn lại trong đầu nhức nhối. Sử chống tay, nghển cổ lên
nhìn quanh. Củi nỏ cháy to ngọn soi rõ hai đống lá lù lù. Sử quờ tay ra
ngoài, nắn những lớp chăn phủ trên người, hiểu ngay: anh em chịu rét vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.