TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 193

Qua mí mắt bé, Sử nhìn vào gáy Lương. Cái gáy nhìn mãi ấy, hôm nay

lệch sang bên, ướt sũng mồ hôi. Cái vai cũng lệch sang bên. Võng lắc
nhiều, vì Lương đi bước ngắn bước dài. Cái chân sưng... Lương kiệt sức mà
phải khiêng Sử, đi nhúc nhắc. Người Sử rộn lên. Những bọt gì sủi lên cổ
cay cay, ép nước mắt vọt ra. Nhưng Sử vẫn không cựa quậy. Sử phân bua
với mình: "Anh Lương còn khỏe, chịu khổ quen hơn mình. Nằm một lúc
nữa, một lúc nữa thôi...". Bỗng nhiên Sử thấy căm ghét mình đến cùng cực.

Sử chống tay nhỏm lên, phều phào:

- Để tôi đi! Đặt xuống!

Khiêm nói qua hơi thở đứt rời:

- Đi... không được... mày sốt...

- Bỏ xuống, tôi đi được mà!

Sử loạng choạng vịn thân cây, lê từng bước. Những chớp lạnh chạy

lên xuống trong xương sống. Đất tròng trành dưới chân. Nhưng được một
lúc mồ hôi toát ra nhẹ người, Sử đi nhanh hơn, vượt lên trên Lương và Pha.
Sử không dám ngó Lương, như sợ anh đọc thấy ý nghĩ dối trá ban nãy in
trên trán. Tiếng Lương nói với Pha đằng sau:

- Cố lên một quãng nữa rồi nghỉ, Pha ơi.

Pha ho khúc khắc mấy tiếng, nói ngạt hơi:

- Cho em ngồi... một lúc...

Rồi Pha tiếp ngay:

- Thôi đi anh ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.