TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 192

- Đơn giản nhưng hèn nhát!

Lương cố ý quật một ngọn roi mạnh. Sử gật đầu, cười:

- Hèn nhát thật anh ạ.

Một lúc sau, Sử ăn hết nửa nồi măng luộc, phần để dành bữa sáng mai

của đội. Lại tỉ tê tán gẫu với Khiêm, rồi hai cậu ôm nhau ngủ. Sử vui khiến
cho Khiêm, Lương đều vui theo.

Sử đã tin ở mình, đồng đội. Sử biết mình kém nhưng là kém trong số

những người đứng trên mũi nhọn của cuộc chiến đấu. Những đồng chí
chung quanh Sử mang mỗi người ít nhiều tật xấu: Khiêm tếu, bác Cống hà
tiện, anh Lương khắc khổ, anh Văn Thon nóng nảy. Nhưng họ đều là anh
hùng không tên. Sử bừng lên vui sướng khi nhớ rằng mình đang sống và
chiến đấu bên cạnh những người anh hùng, đúng như trong nhiều năm Sử
hằng xây mộng trên ghế nhà trường. Mỗi người một tay, họ sẽ dìu Sử vượt
qua lần thử thách lớn này, để Sử tiến lên kịp họ, bằng họ.

***

Cái khăn che mặt Sử rơi ra. Ánh nắng thấm đỏ hai mí mắt. Sử ngoẹo

đầu, nhìn nghiêng. Rừng hai bên lắc lư đều đều như Sử đang đi thuyền qua
chỗ thác hẹp. Trên đầu Sử, một cây tre dài chạy về phía chân, gác trên vai
Lương. Chớp mắt lờ đờ một lúc, Sử mới nhận ra mình đang nằm trên võng,
Lương và một người nữa khiêng đi.

Sử nhắm mắt, nằm im. Trong hành quân, bộ đội khiêng người ốm là

sự thường. Sử ốm thật đấy chứ. Cơn sốt rét quật Sử lăn lộn lúc gần sáng, cả
đội thấy rõ. Sử duỗi hai chân trên tấm võng ka ki của Văn Thon, từng khớp
xương dãn ra dễ chịu. Anh em khiêng một hôm, vài hôm, Sử khỏe lên khắc
đi được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.