TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 190

- Về khuyết điểm, cậu nói đúng. Nhưng cậu không có gì đáng khinh

cả. Cậu phụ trách điện đài, mật mã, thư ký, không có cậu thì chúng mình
bấn to chứ. Tập báo cáo này (anh vỗ túi áo ngực) nếu để mình làm thì phải
mất hàng tháng, mà lại lộn xộn, thiếu chính xác. Đừng quên cái phần đóng
góp của mình đi mà buồn. Khi mới nhập ngũ, mình nghe tiếng súng hoảng
quá, chạy rơi cả lựu đạn không biết, về bị phạt toài giữa sân nhà dân suốt
một buổi. Mình cũng thấy nhục. Rồi dần dần con người rèn giũa mãi mới
chắc ra, bạo ra, quen súng đi. Cậu đừng nghĩ quẩn.

Lương bóp bàn tay Sử mạnh hơn. Đường nhăn dọc từ tinh mũi lên trán

hằn sâu hơn, lên đến chân tóc. Trông anh nghiêm và dữ. Nhưng trong lúc
rối loạn này, Sử muốn nghe những lời nghiêm khắc hơn là mơn trớn suông.
Sử nhích lại gần anh.

- Cậu mới vào bộ đội, lúc ở nhà lại sướng quen nên cậu chịu khổ

không bằng chúng mình. Cái đó có thật. Nhiều lúc cậu còn tự ái, kiêu
ngầm, sống cô độc, mình cũng nhận thấy. Nhưng cậu phải biết tự hào. Tự
hào là đúng. Mình không so sánh cậu với những đứa sấp lưng chạy theo
địch như thằng Chánh. Mình chỉ muốn cậu nhìn lại mấy đứa trốn tòng quân
hôm nọ cậu kể mình nghe đấy. Chúng nó luồn trong kháng chiến như con
rắn, tìm con đường tiến thân một mình mà miệng vẫn xưng là vì dân vì
nước. Chính bọn ấy mới đáng khinh. Còn cậu, cậu dám nhảy vào trong lò
lửa lao vào cuộc chiến đấu lớn này, sao cậu tự hạ mình thế? Nên bỏ cái kiêu
căng đi, mà giữ lấy lòng tự hào chính đáng Sử ạ.

Sử nhìn Lương, sửng sốt. Lương nói như đếm tách bạch từng ý nghĩ

sâu kín của Sử. Sử thấy vui, ngượng, rộn rực hẳn lên. Còn Lương lại tự
nhiên đâm ra lúng túng. Anh không quen nói hùng hồn thế. Anh đứng dậy
định đi. Sử níu lại:

- Anh Lương này, tôi còn một cái thắc mắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.