TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 189

- Dừng lại nhé. Cậu Sử mệt rồi.

Không có tiếng đáp. Văn Thon và Lương có lẽ đi xa. Khiêm vành tay

lên miệng định gọi nữa thì Sử đứng dậy, nhặt cây gậy:

- Thôi để tao đi. Mày nói phải, đừng tụt lại sau...

Sử cười một tiếng lạnh ngắt, khó hiểu.

Tối đến, Sử kêu mệt không ăn, đi nằm ngay. Khiêm vun cho Sử môt ổ

lá thật dày, trải chăn mình lên trên. Lương đốt lửa xong, đến bên Sử. Anh
cũng thấy ánh mắt và cử chỉ không bình thường của Sử. Trán Sử mát,
không sốt. Sử trả lời ậm à một lúc, rồi nhỏm dậy:

- Tôi hỏi, đề nghị anh nói thật, đừng động viên làm gì. Anh khinh tôi

có phải không?

- Không!

Sử hổn hển:

- Tôi đã bảo anh đừng dỗ ngọt mà. Đi với anh mới vài tháng, tôi mấy

lần nổi tự ái, tránh việc nặng. Rồi tôi vất đài mà chạy. Nếu còn đài, tôi sẽ
điện toàn văn tập báo cáo về mặt trận, đội chỉ việc quay về nghỉ ở hang núi
Vượn, có đâu phải chết mòn dọc đường thế này. Thằng Chánh rủ tôi đào
ngũ không được, nó dọa đẩy tôi xuống hố. Tôi sợ nên không dám báo cáo
với anh để đề phòng. Đến bây giờ tôi lại thành gánh nặng của đội. Tôi đáng
khinh lắm, việc gì anh phải an ủi?

Lương nhìn Sử trừng trừng, nghe hết cả tràng lời gay gắt ấy, bỗng thấy

thương Sử lạ lùng. Anh muốn ôm Sử, nhưng chỉ nắm bàn tay. Anh không
quen vuốt ve.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.