TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 195

mình. Một cốc nước đặt sẵn bên đầu Sử. Có lẽ mọi người nhịn khát để phần
nước cho Sử. Anh Lương ôm súng ngồi gác bên kia đống lửa quay mặt ra
phía rừng.

Sử uống cạn cốc nước, lặng lẽ nằm xuống kéo chăn trùm đầu, nghĩ lan

man... "Anh em khổ vì mình, vướng chân vì mình. Phải tự liệu thế nào chứ.
Họ thương mình, mình cũng phải thương họ...". Sử nhớ đến đường nhăn
dựng ngược trên trán Lương, cái chân khiêng võng đi nhúc nhắc, giọng nói
vừa thân vừa nghiêm. Không đi được thì đội cắt người ở lại giúp, cố mà về
sau... Sử rùng mình. Làm thế là đúng, nhưng Sử không đủ can đảm! Nằm
lại giữa rừng sâu, trong vùng của địch, không biết đường, gạo muối thuốc
men không còn tí gì, vùng này lại thiếu nước... Cũng chết, chết cả người ở
lại săn sóc. Chỉ còn một cách cuối cùng: tự tử. Sử nhắm mắt nằm im, đợi
xem mình có sợ hoặc đau khổ chăng, và thấy lạ khi ý nghĩ tự tử đem lại
một cảm giác nhẹ nhõm, dìu dịu. Sử tưởng tượng đến lúc anh em hoảng hốt
nâng xác mình, sờ tim, khóc thương mình. Anh Lương nhất định là không
bằng lòng, nhưng anh hiểu mình muốn cất gánh nặng cho đội. Nước mắt Sử
bò ra ngưa ngứa bên mang tai, nhưng Sử không thấy buồn. Một sức mạnh
mới từ từ bốc trong người Sử. "Anh em vất vả vì mình nhiều quá. Còn sức
đi mà tự tử mới hèn. Đây mình kiệt sức rồi, kiệt sức rồi. Phải dứt khoát. Chỉ
cần quyết tâm trong một phút, không, trong một giây thôi. Mình không
dũng cảm được như anh Lương, cũng phải xử trí theo lối của mình...". Đầu
óc Sử xoay xoay nhanh dần. Sử ngủ say lúc nào không biết.

Đến bốn giờ sáng, Khiêm đang gác phiên thứ hai chợt thấy đống chăn

cựa quậy. Sử ngồi nhỏm dậy, nhìn trừng trừng vào đống lửa tàn. Khiêm đến
gần. Thấy Sử nắm trong tay một quả lựu đạn, Khiêm giằng ngay:

- Có đi ngoài thì bảo tao đưa đi. Mày yếu, đừng đi một mình.

- Không...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.