TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 202

- Vô lý! Thà tôi chết còn hơn để...

Giọng Lương đanh hẳn lại, như đang vặn lý tay đôi trong hội nghị:

- Xin lỗi anh, tôi phải nói nguyên tắc. Đây là đất Lào của anh, cách

mạng Lào là việc của anh. Xin trả anh tập báo cáo, anh cất vào túi kẻo rơi.
Tôi hết sức rồi, phải cho tôi nghỉ.

Anh gượng nhẹ kéo cái ống quần cứng như mo nang. Văn Thon thốt

kêu: "Ồ!". Bắp chân Lương sưng tròn và tím mọng như cái bong bóng lợn
đầy tiết. Vết chó cắn loét thành hai mảng mủ xanh, rỉ nước đỏ nhờn nhợt.

- Anh xem, tôi đi chung chỉ thêm vướng các anh...

- Thì chúng tôi khiêng!

- Kéo lê thê, bao giờ báo cáo mới đến nơi?

Văn Thon lập cập nhét gói ni lông vào túi. Anh muốn phát điên, bụng

rối bời, không biết nói gì. Lương dịu giọng:

- Lâu nay anh giận tôi. Tôi định về đến nơi rồi nhận khuyết điểm luôn.

Tôi sợ anh hy sinh thì trinh sát Itxala thiếu cán bộ, nên nhiều lúc cố kìm
anh lại, không để anh vào đồn, thành ra anh thực tập được ít. Tôi xin hứa
sửa chữa.

Lương quay lại, nói vắn tắt cho Khiêm hiểu, Khiêm há mồm định cãi.

Thấy Lương quắc mắt, Khiêm im. Nước mắt lăn xuống má Khiêm, ngấm
bụi than rỏ từng giọt đen.

Lương xé sổ tay ghi mấy chữ gửi Tuyên:

Cần gì thêm anh hỏi Văn Thon và Khiêm. Cống ở lại núi Vượn, tiếp

tục theo dõi. Bảo đảm đánh được. Anh cho gửi nhật ký của Sử về gia đình,
và tìm xem có ai tên Nguyễn Đồng không. Hay là Khâm Thoong bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.