TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 204

Lương khập khiễng đi quanh, tìm được một hốc cây to không có rắn

rết. Anh quay về vực Pha trên hai tay, đi. Gió thốc lên, rồi mưa ngàn đổ
sập. Những hạt nặng xóc túi bụi như búng gai vào mặt Lương. Nghỉ hai lần,
anh mới lê đến chỗ ẩn. Rét ngấm vào xương, rút tay chân muốn quắp lại.
Mới vài giờ trước nắng còn nung trời như tấm sắt trắng.

Hốc cây khá rộng và kín. Lương đã ôm lá rải thành đệm từ nãy, thu

dọn hết gai, mạng nhện. Gió hú dài bên ngoài, phun từng đợt mưa qua lỗ
hổng, đuổi theo hai người đã ướt sũng.

Mặt Pha trắng bệch, hằn rõ trên nền lá khô. Lương ghé tai trên ngực

Pha: tim đập rất yếu dưới làn da lạnh như đồng. Chân tay Pha sởn da gà
nhám nhám. Pha chết rét mất. Chăn và áo quần ướt cả. Lương không nghĩ
gì nữa. Anh xốc Pha ngồi dậy, cởi áo ướt, váy ướt, đặt Pha nằm trên lá khô,
nằm xuống ôm Pha vào sát mình, kéo ni lông trùm kín mít, đem hơi ấm của
mình sưởi cho Pha sống. Anh không nhớ đến bệnh lao kinh khủng, đến
người phụ nữ. Pha sắp chết. Phải níu giữ chút sức sống còn thoi thóp trong
thân Pha nhanh, gấp, rất gấp.

- Pha ơi!

Gió rống như voi sụp hố bẫy, nuốt tiếng Lương.

- Pha! Nghe tôi không? Pha ơi!

Anh giật tóc mai, lắc mạnh cái vai lạnh cóng, tê dại.

Một phút qua dài hơn một đêm nằm đợi địch. Thân người ấm dần, khẽ

quẫy. Ngực thở mạnh hơn. Tiếng tim Pha dội lên ngực Lương rõ hơn, anh
nghe rộn vui như trống thắng trận.

Pha nằm im rất lâu, nửa mê nửa tỉnh. Như Pha đang chìm dưới vực

đen, có người quàng ngang lưng kéo lên chầm chậm. Càng lên càng đỡ
ngạt, đỡ rét. Cánh tay nâng vẫn nóng trên lưng Pha. Pha mở mắt, chỉ thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.