TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 205

đen là đen. Pha mù rồi... Pha buột miệng kêu: "Sao thế này?". nhưng không
thành tiếng.

- Tôi đây. Lương đây. Pha nghe rõ không?

- Nghe... rõ.

Pha tỉnh hẳn. Tiếng gió xoáy trong tai tắt dần. Vừa lúc ấy Lương ngồi

lên, lùi sang một bên. Mặt trong tấm ni lông đọng hơi nước rắc giọt lấm
tấm. Lương ấp úng:

- Chị lạnh quá. Áo quần ướt cả.

Lương loay hoay mắc áo ướt vào các mấu trong thành hốc. Không ai

nói gì.

Pha khỏe lại như thường. Rồi khỏe hơn cả lúc thường, mạnh bừng

bừng, chân tay giậm giật muốn chạy nhảy, như ngọn đèn bốc cao ngọn
trước khi tắt. Pha chống tay ngồi dậy, rồi hốt hoảng kéo ni lông trùm đến
cổ, nhìn lơ láo. Lương moi trong ruột gói áo quần của mình, ném cho Pha
cái áo cổ vuông và cái quần đùi còn khô. Anh ngồi quay lưng về phía Pha,
cạnh lỗ hổng ra vào, mặc cho mưa tạt vào người.

Một lúc sau, hốc cây sáng và ấm hẳn lên. Khiêm đã bí mật nhét gói tạp

hóa của bố Cống vào bọc áo của Lương, trong ấy có một khúc nến. Lửa nến
đẩy bóng tối ra ngoài, xua cả lo sợ và buồn rầu. Mưa rủ một tấm rèm bạc
che trước cửa cái hang gỗ. Pha vui lên, mặt đỏ gay gắt, mắt sáng lạ. Chưa
bao giờ Pha thấy tỉnh và nhẹ nhõm như lúc này.

Nghe nói các anh kia đi trước, Pha thừ ra nghĩ, rồi đâm hoảng:

- Anh Lương đi đi! Đi ngay cho kịp họ. Xa thú, đi anh.

Pha đẩy mạnh vào vai Lương khiến anh suýt ngã. Lương nói cộc lốc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.