TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 206

- Mưa to, không đi được, Mai hẵng liệu. Chị ngủ đi.

Tóc Lương bết nước, áo quần nhả khói mờ mờ. Gió lồng lộn tuôn

nước và lá vào chỗ anh. Pha kéo anh đến ngồi bên mình. Đến lượt Lương
ngấm rét. Anh cắn một mẩu gỗ để khỏi đánh đàn mồm, như người hút
thuốc lá. Anh nói lúng búng:

- Chị thấy dễ chịu chứ? Gớm, ban chiều lo quá.

- Đã bảo đừng gọi em bằng chị mà.

Lương nhả mẩu gỗ:

- Ồ quen mồm thôi. Các cô Lào chưa lấy chồng thì xưng em, lấy

chồng rồi thì xưng chị với bộ đội ngay đấy.

- Kìa, đã bảo em không có chồng!

- Thì em vậy.

Lương cười khì. Anh mừng quá. Anh muốn Pha nói mãi, tỉnh mãi.

Nghĩ đến lúc Pha chết lịm đi như cái xác mà sợ. Tự nhiên anh muốn pha
trò. Đã lâu lắm anh không đùa cợt với ai.

- Pha bao nhiêu tuổi mà trông trẻ thế nhỉ?

- Em hăm hai. Già lắm hở anh?

Lương nhìn kỹ mặt Pha, ngạc nhiên. Pha tươi hồng, đẹp hẳn lên, đôi

mắt long lanh in hai ngọn nến, hai bàn tay níu nhau quanh cái đầu gối trắng
nõn. Lương buột miệng nói nửa bỡn nửa thật:

- Không, em như con gái mười tám...

- Hoại, cái anh này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.