TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 32

Khiêm tươi mặt, quẳng con chó đánh hự, phóng về hang đá. Cống

chọc chọc ngón tay vào đùi chó, chép miệng: "Thằng khéo chọn. Của này
đánh tiết canh mát phải biết!". Dân Lào tởm thịt chó nên bộ đội Tình
nguyện phải tự giác nhịn. Cái tài dựa mận, dồi và tiết canh chó của bác mai
một dần. Bây giờ sự đã rồi, bác đành linh động một lần vậy. Chỉ sợ anh
Lương bắt đem chôn như dạo nọ.

Nửa giờ sau, con chó sạch lông. Bác Cống chặt phứt ngay đầu, đuôi,

bốn chân, hẩy sang cho Khiêm:

- Đem sang bờ bên kia, chôn sâu vào. Sả, riềng, húng chả có, nấu

nướng thế nào đây... Đi bứt cho tao ít mùi tàu, lá lốt. Dọc suối đi lên, vô
thiên lủng rau thơm.

Dồi nướng bốc mùi thơm hắc. Bảy xâu chả rỉ mỡ xuống than xèo xèo.

Tiếng chân người khua cành mục đến gần. Cống quờ tay chộp khẩu các bin,
vừa lúc Văn Thon lên tiếng:

- Làm gì đấy?

Khiêm đáp ngay bằng một tiếng Lào mới học:

- Tô phan (con mang).

Văn Thon nhìn quanh, bật cười ồ:

- Con mang cũng biết sủa à?

Trên bãi sỏi bên kia suối, cái đầu chó nằm tênh hênh, nhe răng trắng

hởn như cười chế nhạo. Cống đớ lưỡi, muốn chui tuột xuống đất. Thì ra
nhóc con lười, chỉ ném hú họa qua suối, đầu chó va phải cây rơi bật lại
cũng không biết!

Văn Thon bỏ đi còn nói với:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.