TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 87

Lương đi soát lại một lần nữa việc chuẩn bị đường, để Văn Thon cúng

được tự nhiên, không ngượng vì có người nhìn. Anh ra đứng cửa hang, lật
xem nốt tập báo cáo số 5, ghi thêm vào trang cuối: "Ngày 17-12 G.M. 4 từ
Việt Nam lên đóng tại sân bay Pà Thạc. Lực lượng: bốn xe tăng Séc Man,
tám xe bọc sắt A.M., mười hai pháo 1-5, ba trăm hai mươi xe bộ binh và
hậu cần. Tất cả đều trang bị vũ khí quân trang Mỹ. Cơ sở báo tin có cố vấn
Mỹ cùng đi, và chỉ ở lại Pà Thạc bốn ngày".

Ngòi bút dừng một lúc lâu.

Lương ngoái cổ nhìn Pha, rồi đọc lại mấy dòng mới viết. Ngắn quá,

cộc cằn quá. Anh muốn ghi thêm một chút gì, dù chỉ mấy chữ thôi, để
người đọc báo cáo biết rằng cô gái cơ sở Itxala đã mang đến cho đội cái câu
cuối cùng trong báo cáo này vừa trải qua những xúc động chắc hẳn là kinh
khủng nhất, thương tâm nhất, và giờ đây đang ngồi chết lặng trong hang
núi Vượn tối và ẩm... Anh nhấc tập giấy trong lòng bàn tay. Bốn mươi
trang lớn, dài quá rồi. Viết báo cáo quân sự tối kỵ cái kể lể dông dài.

Lương tháo tấm ni lông khoác đi mưa, rọc một góc gói tập báo cáo.

Mũi anh cay cay.

***

Màn sương trắng như nước gạo vây chung quanh Pha. Tiếng u u rền

ngạt trong sương. Ai nói gì léo xéo, khi xa khi gần. Gọi tên Pha, gọi cụ Thít
La nhiều lần. Pha núp trong sương đặc, không đáp, như lúc bé chơi ú tim.
Pha không vui, không buồn, người cứ tê dại, nổi bồng bềnh.

Tiếng người đến sát trước mặt Pha, gọi tên bố. Pha tức mình, trừng

mắt. Màn trắng hé ra một quầng sáng Pha thấy chờn vờn một bóng người to
lớn ngồi xếp bằng tròn, hoa cây nến. Trò gì vui thế nhỉ? Pha tò mò lắng tai
nghe:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.