TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 89

Bác Cống giật mình, suýt đánh rơi cái đĩa nhôm bác đang cất. Văn

Thon hỏi dồn. Pha nín thinh. Lương khẽ xua tay:

- Thôi để lúc khác. Chị ăn đã.

- Không.

- Nhịn mãi thì chết mất.

- Tôi muốn chết. Sống làm gì? Làm gì?

Cái gì chặn ngang cổ Lương, khiến anh ngạt thở. Anh nắm bàn tay

Pha thấp giọng:

- Pha đừng nghĩ quẩn. Pha còn anh Pheng đi bộ đội, còn dân làng, còn

chúng tôi. Hôm nào đánh đồn, Pha về mà xử cái thằng giết cụ Thít La nhé?
Pha trẻ lắm, đừng nghĩ bậy. Buồn thì cứ khóc, khóc to lên...

Pha ngẩng đầu nhìn anh, thều thào:

- Tôi hết nước mắt rồi. Không khóc được.

Hàm răng Pha bỗng rung lập cập. Một ý nghĩ xóc qua đầu như mũi

tên: trả thù, phải trả thù, phải sống mà trả thù. Khuôn mặt gầy vụt đỏ ửng.
Pha bưng bát cháo lên húp. Mắt Pha khô, sắc lạnh, sáng quá.

Lích cười, nháy Văn Thon:

- Thấy chưa, cúng là ma hết ám ngay!

Lương xem đồng hồ, giẫm chân:

- Muộn mất hai giờ. Bác Cống cho ăn cơm nhanh, nửa giờ nữa xuất

phát.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.