TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 88

... Hồn lìa khỏi xác, hồn lên Niết bàn, hồn đầu thai kiếp khác, tránh

chốn khổ não tìm nơi vui thú, hồn chớ quẩn quanh ám mãi người trần. Hồn
cụ Thít La ơi... hỡi!

Pha giật mình. Chung quanh quang hẳn. Bàn tay anh Văn Thon to như

nải chuối vẫn hoa cây nến trước mặt Pha:

Đời là giấc mộng, sống thác lẽ thường. Cõi trần đày đọa mấy mươi

năm, nay mừng hồn được giờ siêu thoát. Kẻ ở lại vui vẻ đợi ngày theo hồn
về chốn Niết bàn. Hồn cụ Thít La ơi... hỡi! Kẻ ở lại mừng hồn được giờ
siêu thoát, vui vẻ đợi theo hồn về chốn Niết bàn...

Văn Thon tụng bài kinh dài. Khi còn đi tu, anh đến đám tang đọc kinh

bảy ngày đêm là thường. Nhà có người chết gọi là hươn đi, là nhà được
phúc vì đã cho người về hầu Phật. Bởi vậy không ai khóc ồn ào, mà lại chơi
vui như mở hội. Trai gái thức suốt đêm hát đưa tình cạnh quan tài bố hay
mẹ. Giờ đây Văn Thon đọc thuộc lòng những câu tiễn hồn người chết và
khuyên nhủ người sống, những câu anh nhớ mà không tin nữa.

Pha đã tỉnh hẳn. Máu đông lại trong tim đang chảy dần ra, tỏa khắp

thân. Pha ngồi thẳng lên trước cái mâm cúng, nhìn ngơ ngác, rồi túm hai tà
phạ phe che ngực.

Bác Cống bưng đến bát cháo vừa hâm: "Chị cố ăn cho lại sức". Pha

lắc đầu. Pha không muốn sống. Pha hết sạch người thân như cái cây đứt hết
rễ, cố đứng gượng rồi cũng chết khô. Chết là hết giày vò, hết khổ.

Lương đến bên Văn Thon. Con mắt lành chớp vội mấy cái. Anh nói:

- Cố ăn cháo đi chị. Rồi kể chuyện gặp anh Muôn chúng tôi nghe với.

- Tôi giết nó rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.