TRƯỚC KHI NHẮM MẮT - Trang 178

Cô uốn người như con rắn, thoát khỏi Shinsuke. Xuống khỏi giường,

không một mảnh vải trên người, Ruriko đứng nhìn anh. Shinsuke định ngồi
dậy. Nhưng vừa nhìn vào mắt cô, anh đã không cử động nổi, hệt như đang
bị bóng đè.

“Anh có sức để nhìn không?” Cô căng mắt. Khác hoàn toàn với đôi mắt

như viên bi thủy tinh ban nãy, đôi mắt này sâu thẳm đến vô tận, từ trong
sâu thẳm đó như phát ra ánh sáng hút tim người khác.

Cổ họng Shinsuke không thể thốt ra tiếng nói. Thân thể anh như không

phải của anh nữa.

“Rồi sẽ có lúc anh hiểu được thôi. Tôi sẽ làm cho anh hiểu.”
Ruriko đi ra cửa. Shinsuke không thể đuổi theo. Anh không nhấc nổi một

ngón tay lên. Cô đã ra khỏi phòng. Có cảm giác đang bước trên hành lang.
Hình như vào đến phòng khách rồi. Cô đang làm gì nhỉ? Có tiếng bát đĩa.
Có lẽ cô đi ra sảnh không lâu sau đó. Anh nghe thấy tiếng xỏ giày.

“Chúc ngủ ngon nhé!” Giọng cô vang lên.
Đúng lúc đó, sức mạnh không nhìn thấy bằng mắt đang bóp nghẹt cơ thể

Shinsuke bỗng biến mất. Anh cử động cánh tay rồi ngồi dậy.

“Chờ đã!” Anh hét lên. “Chờ tôi đã!”

Anh chạy ra phía sảnh. Nhưng lúc ra được tới sảnh, cánh cửa đã đóng

sầm lại. Một tiếng ầm vang lên, cửa bị khóa lại.

“Ruriko!” Anh gọi to.
Nhưng chẳng có gì đáp lại. Không nghe thấy dù chỉ là tiếng một bước

chân ở bên kia cánh cửa. Shinsuke nhìn chân mình. Vết còng hằn trên cổ
chân, từ đó rỉ ra một ít máu.

Anh đi ra phòng khách. Đồ ăn đặt sẵn trên bàn. Có món khai vị, xúp, sa

lát và cả bít tết. Một chai vang đỏ đã được khui ra, rót khoảng nửa cái ly.

Anh lại gần, húp xúp trong đĩa. Đúng như anh nghĩ, xúp nguội ngắt rồi.

Cô ta mang từ đâu về và chỉ bày lên bàn thôi. Shinsuke uống cạn ly rượu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.