TRƯỚC KHI NHẮM MẮT - Trang 282

Dù nhận tội thay Ejima, Shinsuke vẫn bị truy cứu tội đã gây ra cái chết

cho một con người. Và tội đó tương đương với ăn cắp trang sức trị giá một
trăm triệu yên.

Dù bản thân mình nghĩ thế là may, nhưng có thể tưởng tượng được người

thân của người bị tai nạn sẽ không thể chấp nhận phán quyết này.

Có lẽ trong những vụ tai nạn giao thông khác cũng lặp lại những việc

như thế. Bởi vì giống như Ejima, người gây tai nạn cũng chỉ nghĩ rằng
‘mình đen đủi’ thôi. Việc có mười nghìn người chết một năm vì tai nạn
giao thông nghĩa là cũng tồn tại người gây tai nạn với số lượng gần với con
số đó. Có lẽ họ cũng thở phào nhẹ nhõm với án phạt nhẹ quá sức tưởng
tượng, rồi cố sức quên tai họa rơi xuống đầu mình. Và người gây tai nạn
quên đi tội lỗi của mình chẳng khác nào khiến người bị tai nạn bị thương
lần nữa.

Bất chợt Shinsuke nhớ đến cái đêm Kishinaka Reiji đến Myoga. Khi đó,

anh ta đã hỏi một câu. Những lúc khó chịu thì anh làm thế nào để quên? Là
câu đó.

Cố nghĩ tới những điều vui vẻ. Làm những việc khiến cho tâm trạng

mình lạc quan hơn, Shinsuke đã trả lời như vậy.

“Ví dụ như?”
“Ví dụ tưởng tượng ra lúc mình có quán riêng chẳng hạn.”
“Thế à? Đấy là ước mơ nhỉ?”

“Vâng, tạm thời là thế.”
Lẽ nào lúc đó Kishinaka Reiji đã quyết tâm trả thù? Lúc đầu, anh ta còn

do dự nên đến quán bar mà kẻ gây tai nạn cho vợ mình làm việc để xem thế
nào. Nhưng rồi thấy kẻ đó dường như quên ngay tắp lự những việc khó
chịu, cố nghĩ tới những điều vui vẻ. Anh ta cảm thấy thế nào khi nghe
những lời này? Chắc chắn anh ta muốn nói rằng kẻ gây tai nạn vĩnh viễn
không được quên. Hình ảnh anh ta nói chuyện đứt quãng hiện lên trong đầu
Shinsuke.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.