TRƯỚC KHI NHẮM MẮT - Trang 281

“Thế tôi phải trao cái gì? Thành ý chăng? Nếu chỉ cần thế thì bao nhiêu

tôi cũng thể hiện được. Nếu bảo cúi đập đầu thì tôi sẽ cúi hàng trăm lần.
Nhưng nếu thế thì người bị tai nạn và người thân của họ có hạnh phúc
không? Rốt cuộc cái họ đòi chính là tiền. Thế nên bỏ qua hết mấy điều
phiền phức, cứ giao dịch như kinh doanh là được. Cậu không nghĩ thế
sao?”

Shinsuke không thể trả lời gì, chỉ im lặng. Ejima đứng dậy.

“Giao dịch đến đây là kết thúc. Tôi nói cho cậu biết. Đừng tham lam hơn

nữa! Tôi không phải cái máy in ra tiền đâu. Nếu ép buộc tôi thì sẽ có việc
không hay xảy ra với cậu đấy.”

“Tôi biết. Đến đây là chấm dứt rồi.”
Ejima gật đầu kiểu thế thì được, rồi cầm biên lai và rời đi.

Bước ra khỏi quán cà phê, Shinsuke đi thẳng đến nhà ga Shinbashi. Lâu

lắm rồi anh mới đi bộ ở Ginza vào ban ngày. Anh không có cảm giác là sẽ
đi lấy ba mươi triệu yên bây giờ. Thay vào đó, sự khó chịu lan ra trong lòng
vì lời nói của Ejima mãi chưa biến mất.

Nhớ lại mọi chuyện rồi, Shinsuke nhớ cả lúc mình bị phán quyết. Ngồi tù

hai năm, thử thách ba năm. Nghe thấy thế anh cảm thấy hai điều. Một là
cũng may. Dù luật sư có nói rằng chắc chắn sẽ được phán quyết án thử
thách, nhưng tưởng tượng đến tình huống không được phán quyết như thế,
anh không khỏi run sợ.

Một điều nữa, hoàn toàn trái ngược với điều trên.
Án nhẹ quá, anh nghĩ.

Trong đám bạn gái của Shinsuke, có người làm thêm ở cửa hàng trang

sức. Lúc đó, cô ta gặp khó khăn về tiền nên đã tuồn trang sức trị giá một
trăm nghìn yên của cửa hàng ra ngoài, bán rẻ cho người quen, rồi giải trình
với chủ cửa hàng là bị ăn trộm. Lúc việc làm của cô ta bị bại lộ, cửa hàng
đâm đơn kiện thì cô ta phải chịu phán quyết tù một năm hai tháng, thử
thách ba năm. Nghĩa là cũng chẳng khác lắm so với án của Shinsuke.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.