TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 100

Nhiều tuần liền, tôi đã hy vọng rằng ngày lao động của tôi có việc gì đó

đòi hỏi phải ra ngoài. Nhưng giờ tôi sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để được ở
trong nhà.

Tôi để tấm card bệnh viện của anh ta giữa đống giấy tờ liên quan tới sức

khỏe của anh ta - một tập dày cộm chia thành các mục “vận chuyển”, “bảo
hiểm”, “sống chung với tật nguyền,” và “lịch hẹn khám”. Tôi cầm tấm card
lên và kiểm tra xem nó có ghi ngày hôm nay không. Trong tôi thoáng chút
hy vọng rằng Will đã nhầm.

“Mẹ anh có tới không?”

“Không. Bà không tới các cuộc hẹn khám của tôi.”

Tôi không giấu được nỗi ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ bà sẽ muốn giám sát

mọi mặt công cuộc điều trị anh ta.

“Trước đây bà hay tới,” Will nói. “Giờ thì chúng tôi có một thỏa thuận.”

“Nathan có tới không?”

Tôi đang quỳ trước mặt anh ta. Tôi quá căng thẳng tới nỗi đã đánh rơi ít

thức ăn trưa xuống lòng anh ta và giờ đang nỗ lực tuyệt vọng lau nó đi, thế
nên một mảng quần của anh ta bị ướt nhẹp. Will chẳng nói gì, chỉ bảo tôi
làm ơn thôi xin lỗi đi, nhưng điều đó không giúp tôi hết cảm giác căng
thẳng bao trùm.

“Để làm gì?”

“Không có gì.” Tôi không muốn anh ta biết tôi đang sợ thế nào. Tôi đã

dành phần lớn buổi sáng hôm đó - thời gian tôi thường dành để lau chùi -
để đọc đi đọc lại cuốn sách mỏng hướng dẫn sử dụng xe nâng nhưng giờ tôi
vẫn cứ sợ chết khiếp khi nghĩ tới lúc tôi phải một mình thực hiện nhiệm vụ
nhấc anh ta lên không trung bảy mươi phân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.