TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 102

“Cô rất căng thẳng phải không?”

Tôi biết rõ là anh ta đang quan sát tôi.

“Ôi, tươi tỉnh lên nào Clark. Tôi mới là người bị luồng khí nóng bỏng

sấy thẳng vào hạ bộ cơ mà.”

Tôi không đáp. Tôi nghe giọng anh ta qua tiếng rào rào của máy sấy tóc.

“Thôi nào, còn chuyện gì tệ hại hơn có thể xảy ra cơ chứ - rốt cuộc tôi

đã ngồi xe lăn rồi còn gì?”

Nghe thì ngớ ngẩn, nhưng quả thực tôi không thể không phá lên cười.

Đây là biểu hiện rõ ràng nhất Will thực sự đang cố làm tôi cảm thấy dễ chịu
hơn.

Nhìn bên ngoài chiếc xe trông giống một chiếc xe chở người bình

thường, nhưng khi cửa sau chỗ ghế hành khách mở ra, một đường trượt hạ
từ một bên hông xe xuống đất. Trước sự quan sát của Nathan, tôi đẩy chiếc
xe đi ngoài trời của Will (anh ta có một chiếc dành riêng để du ngoạn)
thẳng vào đường trượt, kiểm tra phanh khóa điện.

Nathan ngồi vào ghế khách còn lại, cài dây an toàn cho anh ta và chốt

bảo vệ cho xe lăn. Cố ngăn đôi tay thôi run rẩy, tôi thả phanh tay rồi từ từ
lái xe về phía bệnh viện.

Khi đi xa khỏi ngôi nhà, Will có vẻ hơi co người lại. Trời rét căm căm,

Nathan và tôi đã bọc anh ta trong khăn choàng và áo khoác dày cộp, nhưng
anh ta trở nên im lặng hơn, cằm đơ ra, trông nhỏ bé trước khung cảnh bao
la hơn ở xung quanh. Mỗi lần tôi nhìn vào gương chiếu hậu (khá thường
xuyên - vì dù Nathan ở đó tôi vẫn lo sợ bằng cách nào đó chiếc xe sẽ tuột
khỏi dây chằng), tôi đều thấy anh ta đang nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ, vẻ
mặt không đoán định nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.