TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 103

Ngay cả dăm ba lần khi tôi giảm tốc hoặc phanh quá đột ngột, anh ta

cũng chỉ hơi cau mặt và chờ đợi cho tôi trấn tĩnh lại.

Khi tới được bệnh viện, tôi đã toát đẫm mồ hôi. Tôi lái xe quanh bãi đỗ

của bệnh viện ba lần, quá lo sợ không dám chạy lùi vào chỗ nào chưa phải
chỗ rộng nhất trong bãi, cho tới khi nhận thấy hai người đàn ông bắt đầu
mất bình tĩnh.

Thế rồi cuối cùng, tôi hạ thấp đường trượt và Nathan giúp đẩy xe lăn

của Will xuống đường nhựa.

“Tốt lắm,” Nathan nói, vỗ lưng tôi khi ông ra khỏi xe, nhưng tôi thấy

khó tin đó là sự thật.

Có những thứ phải tới khi đồng hành với người ngồi xe lăn ta mới để ý

thấy.

Một trong số đó là hầu hết các vỉa hè đều đầy rác rến, lỗ rỗ bao nhiêu hố

hốc chắp vá khủng khiếp, hoặc đơn giản là không bằng phẳng. Đi chầm
chậm bên Will trong khi anh ta tự điều khiển xe đẩy dọc đường, tôi để ý
thấy từng phiến đá nham nhở đều khiến anh ta bật nảy lên đau đớn, anh ta
phải cẩn thận tránh vòng quanh những chỗ có khả năng gây dằn xóc.
Nathan vờ như không để ý nhưng tôi thấy ông cũng đang quan sát. Will thì
chỉ lộ vẻ đăm đăm và quyết tâm.

Một điều khác nữa là, hầu hết các tài xế đều hết sức vô tâm. Họ đỗ xe

sát vỉa hè hoặc quá gần nhau tới nỗi chẳng có lối cho xe lăn qua đường. Tôi
quá kinh ngạc, đôi lần thậm chí còn muốn để lại một tờ giấy nhắn thô lỗ
trên cần gạt nước, nhưng Nathan và Will dường như đã quen rồi. Nathan
chỉ ra một chỗ có thể qua đường, thế rồi chúng tôi mỗi người đi một bên
Will, cuối cùng cũng qua được bên kia.

Từ khi rời nhà, Will không nói một lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.