TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 105

Khi cất tiếng trở lại, giọng ông nhẹ nhàng, như thể ông nghĩ có lẽ ông

đã làm tôi thất vọng. “Cậu ấy sẽ không đi được nữa đâu, Louisa. Những
chuyện đó chỉ xảy ra trên phim Hollywood. Tất cả những gì chúng ta đang
làm là tránh cho cậu ấy đau đớn, và duy trì biến chuyển của cậu ấy dù ở
mức độ nào đi nữa.”

“Có phải anh ấy làm những thứ này là vì ông không? Những thứ vật lý

trị liệu ấy? Dường như anh ấy không muốn làm bất cứ thứ gì mà tôi đề
nghị.”

Nathan nhăn mũi. “Cậu ấy làm việc đó, nhưng tôi nghĩ cậu ấy không tin

tưởng. Hồi đầu tôi tới, cậu ấy khá quyết tâm. Cậu ấy đã rất chịu khó chữa
trị, nhưng sau một năm không tiến triển gì, tôi nghĩ cậu ấy thấy khó giữ
niềm tin chuyện chữa trị có ý nghĩa.”

“Ông có nghĩ anh ấy nên tiếp tục cố gắng không?”

Nathan nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. “Nói thật nhé? Cậu ấy bị liệt tứ

chi mức độ C5/6. Điều đó có nghĩa không có gì hoạt động từ phần này trở
xuống...” ông đặt một bàn tay lên phần trên của ngực mình. “Người ta chưa
tìm ra cách chữa trị tổn thương cột sống.”

Tôi nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, nghĩ về gương mặt của Will khi

chúng tôi lái xe dọc con đường tràn nắng mùa đông, cái khuôn mặt tươi
cười rạng rỡ của chàng thanh niên đi trượt tuyết trong kỳ nghỉ. “Nhưng có
mọi loại dịch vụ y tế trên đời mà, phải không? Ý tôi là... ở chỗ nào đó như
thế này... họ hẳn sẽ chữa trị những thứ bệnh trạng thế này mọi lúc.”

“Đây là một bệnh viện rất tốt,” ông nói bình thản.

“Nơi còn sống, còn mọi thứ đó?”

Nathan nhìn tôi, rồi nhìn lại vào sách. “Phải,” ông nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.