“Nhưng chiếc xe lăn phải vận chuyển dưới dạng ‘thiết bị y tế dễ vỡ’.
Tôi đã kiểm tra thông tin với cô trực điện thoại ba lần rồi. Và chúng ta cần
phải đảm bảo rằng họ sẽ không làm rối tung thiết bị y tế vận chuyển trên
máy bay của Will.”
Cộng đồng người bị liệt tứ chi trên mạng đã cung cấp cho tôi hàng loạt
thông tin, lời cảnh báo, quyền lợi hợp pháp và danh sách những việc cần
làm. Sau đó tôi kiểm tra ba lần với hãng hàng không rằng chúng tôi sẽ được
nhận những ghế trong khoang có vách ngăn, và Will sẽ được lên máy bay
đầu tiên, không chuyển anh khỏi xe lăn điện trước khi chúng tôi tới tận cửa
máy bay. Nathan sẽ lưu lại dưới đất, rút cần điều khiển để chuyển sang chế
độ đẩy tay, rồi cẩn thận buộc và chèn lót cho xe lăn nhằm bảo vệ bàn đạp.
Ông sẽ trực tiếp giám sát người ta đưa xe lên máy bay để tránh bị hư hỏng.
Chiếc xe sẽ được dán nhãn hồng để cảnh báo với những người xếp đồ đó là
thứ cực kỳ dễ hỏng. Chúng tôi đã được cấp ba ghế cùng hàng để Nathan có
thể trợ giúp y tế ngay khi Will cần mà không ai bị tọc mạch. Hãng bay đảm
bảo với chúng tôi rằng tay ghế đã được nâng lên để chúng tôi không làm
trầy hông Will trong khi chuyển anh từ xe lăn sang ghế. Chúng tôi sẽ giữ
anh ngồi giữa trong suốt hành trình. Và chúng tôi sẽ được phép xuống máy
bay đầu tiên.
Tất cả những thứ này nằm trong danh sách “việc cần kiểm tra với máy
bay” của tôi. Danh sách đó nằm trước danh sách “việc cần kiểm tra ở khách
sạn” nhưng sau danh sách “việc cần kiểm tra vào ngày trước hôm đi” và
lịch trình.
Dù với tất cả những thứ đảm bảo an toàn sắp xếp đâu ra đó này, tôi vẫn
cảm thấy lo phát ốm.
Mỗi lần nhìn Will tôi tự hỏi liệu việc mình đang làm có đúng đắn
không.