TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 460

“Mở cửa kính ra.” Will hất đầu ra phía ngoài trời. “Anh muốn nhìn.”

Tôi chần chừ, rồi từ từ mở cửa kính ra sân hiên. Mưa xối rầm rầm

xuống khu khách sạn, đổ xuống từ mái nhà chúng tôi, chảy như thác từ sân
hiên ra phía biển. Tôi cảm nhận được hơi ẩm trên mặt mình và tĩnh điện
trong không khí.

Lông măng trên cánh tay tôi dựng đứng lên.

“Em cảm nhận thấy không?” anh hỏi sau lưng tôi.

“Giống như tận thế vậy.”

Tôi đứng đó, để cho dòng điện chay qua cơ thể, để ánh chớp trắng xóa

in dấu trên bờ mi. Khung cảnh ấy khiến tôi như ngừng thở.

Tôi quay người đi lại giường, ngồi xuống mép giường. Anh cứ nhìn

chăm chú, tôi cúi xuống kéo cái cổ rám nắng của anh về phía tôi. Giờ tôi đã
biết cách di chuyển anh, cách điều khiển cơ thể nặng và rắn chắc của anh.
Giữ anh sát bên mình, tôi cúi xuống đặt một chiếc gối lớn màu trắng dưới
vai anh rồi thả anh lên chỗ bồng bềnh mềm mại ấy. Anh mang mùi nắng,
như thể nắng đã ăn sâu vào da anh, và tôi âm thầm hít vào hương thơm ấy,
như anh là một thức gì rất ngon lành.

Rồi với cơ thể còn hơi ẩm, tôi trèo lên bên cạnh anh, sát tới nỗi chân tôi

chạm chân anh, và chúng tôi cùng nhau ngắm vùng sáng xanh lòa khi tia
chớp xẹt ngang con sóng, ngắm muôn dòng mưa bạc, ngắm khối ngọc lam
khổng lồ lắc lư nhẹ nhàng cách chúng tôi chỉ chừng ba chục mét.

Thế gian xung quanh chúng tôi như co lại, đến độ chỉ còn tiếng bão,

biển xanh tím sẫm, và những bức mành sa phập phồng nhè nhẹ. Tôi ngửi
thấy mùi hoa sen trong gió đêm, nghe thấy từ xa tiếng tách chén va lanh
canh, tiếng kéo ghế vội vã, tiếng nhạc từ một buổi lễ xa xăm nào đó, cảm
nhận thấy sự phóng điện của tự nhiên. Tôi với tay cầm tay Will, siết trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.