TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 464

Will nhìn tôi tha thiết. Anh không nói gì, nhưng anh từ từ mỉm cười hết

cỡ.

“Anh không biết, Clark. Chỉ là một số người sẽ không được bảo phải

làm gì.”

Đêm qua tôi đã để mình say xỉn. Không phải chỉ vì ngày mai chúng tôi

sẽ về.

Mà đó là vì lần đầu tiên tôi cảm thấy rõ ràng rằng Will đang khỏe và tôi

có thể

“thả ga”. Tôi mặc một chiếc váy cotton trắng (lúc này da tôi đã rám

nắng thế nên mặc đồ trắng không khiến tôi trông giống tử thi quấn vải liệm)
và đi đôi xăng-đan dây màu bạc, và khi Nadil đưa cho tôi một bông hoa
màu đỏ rồi hướng dẫn tôi cài lên tóc, tôi không cáu kỉnh với cậu như tôi đã
như vậy cách đó một tuần.

“Ô, chào Carmen Miranda,” Will nói khi chúng tôi gặp nhau ở quầy bar.

“Em quyến rũ quá.”

Tôi toan đáp lại một câu châm chọc thì nhận ra anh đang nhìn tôi với vẻ

yêu thích chân thành.

“Cảm ơn anh,” tôi nói. “Anh cũng đâu quá bệ rạc.”

Có tiệc nhảy ở khu khách sạn chính, thế nên gần mười giờ đêm - khi

Nathan đã đi chơi với Karen - chúng tôi dạo xuống bãi biển với tiếng nhạc
trong tai và cảm giác lâng lâng mà ba ly cocktail mang lại làm cho mỗi
bước đi của tôi trở nên thật dịu dàng.

Ồ, bãi biển quả là tuyệt đẹp. Đêm rất ấm, vương theo làn gió là hương

thơm của những bữa tiệc barbecue xa xa, của tinh dầu ấm dưỡng thể, của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.