TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 463

James quay lưng về phía hai người đàn ông, vỗ vai tôi rồi hất đầu ra

phía biển. “Nhiều người thấy dễ hơn ở ngoài kia,” ông nói khẽ.

“Ở biển á?”

“Nhiều người dễ lặn ở vùng nước sâu hơn. Thôi nào. Lên thuyền ra

ngoài kia.”

Bốn lăm phút sau, tôi nhìn chăm chú vào cảnh trí tươi sáng rực rỡ chìm

trong lòng nước, quên mất nỗi sợ rằng bình oxy có thể bị hỏng, rằng tôi sẽ
chìm xuống đáy biển và chết sặc, thậm chí tôi không hề thấy sợ nữa. Tôi
thả tâm trí vào những bí mật của một thế giới mới. Trong cái im lặng chỉ thi
thoảng bị phá vỡ bởi tiếng thở phì phò khá to của chính tôi, tôi quan sát
từng đàn cá con đủ sắc, và những con cá mình trắng pha đen lớn hơn cứ
nhìn tôi với vẻ mặt dò hỏi ngơ ngác, và những đám hải quỳ dập dờn nhè
nhẹ. Tôi ngắm cảnh trí xa xa, rực rỡ và phong phú gấp hai lần trên mặt đất.
Tôi thấy những hang hốc nơi sinh vật không rõ tên ẩn nấp, những hình
dáng xa xôi sáng mập mờ trong ánh nắng. Tôi không muốn quay trở lên.
Tôi muốn ở đó mãi, trong thế giới yên ả ấy. Chỉ tới khi James chỉ vào đồng
hồ trên bình oxy của ông, tôi mới nhận ra mình không có quyền lựa chọn.

Khi cuối cùng cũng rảo bước trên bãi biển về phía Will và Nathan, tôi

nói không ra hơi, chỉ cười sung sướng. Tâm trí tôi vẫn còn ong ong với
những hình ảnh vừa nhìn thấy, chân tay vẫn khua khoắng như còn dưới
nước.

“Thích nhỉ?” Nathan nói.

“Sao anh không nói với em?” tôi càm ràm Will, thả đôi chân vịt xuống

cát trước mặt anh. “Sao anh không bảo em chơi trò này sớm hơn? Hay thế
cơ mà!

Tất cả hiện hữu, thường trực! Ngay trước mũi em!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.