TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 500

Lou chỉ ngồi trong bếp và khóc. Không phải khóc nức nở, chỉ là những

giọt nước mắt lặng thầm lăn trên má, rồi chị đưa lòng bàn tay lau đi. Tôi
không nghĩ ra phải nói gì với chị.

Thế cũng ổn. Tôi có rất nhiều thứ để nói với mọi người khác.

Tới bảy rưỡi, quanh nhà không còn bóng một phóng viên nào. Tôi

không biết họ đã từ bỏ hẳn, hay chỉ là vì Thomas cứ ném những mảnh đồ
chơi Lego qua khe nhét thư mỗi lần có ai thả câu hỏi vào nhà làm họ thấy
chán. Tôi bảo Louisa tắm cho Thomas giúp tôi, chủ yếu là vì tôi muốn chị
nhấc mình khỏi bếp, nhưng cũng vì như thế tôi mới có thể nghe hết lời
nhắn trong hộp thư thoại và loại bỏ lời nhắn của đám báo chí trong khi chị
không nghe thấy. Hai mươi sáu. Hai mươi sáu lời nhắn của đám chết tiệt.
Ai ai cũng tỏ ra vô cùng tử tế, vô cùng thông cảm. Một số người thậm chí
còn đề nghị đưa tiền.

Tôi nhấn nút xóa từng lời nhắn một. Cả những tin nhắn đề nghị đưa tiền

cũng vậy, dù phải thừa nhận là tôi hơi tò mò không biết họ định đưa bao
nhiêu.

Trong lúc đó, tôi nghe Lou nói chuyện với Thomas trong phòng tắm,

tiếng thằng bé đưa chiếc Batmobile thả bom soàn soạt xuống chậu đầy bọt
xà phòng mười lăm phân. Đó là một điều ở trẻ con mà người không có con
thì không biết được - giờ tắm, đồ chơi Lego và món cá tẩm bột chiên giòn
không cho phép người ta tắm cho lũ trẻ quá lâu. Thế rồi tôi nghe tới tin
nhắn cuối cùng.

“Louisa à? Camilla Traynor đây. Cô gọi cho tôi nhé? Càng sớm càng

tốt.”

Tôi nhìn trân trân máy trả lời tự động. Tôi bật lại. Rồi tôi chạy vù lên

cầu thang và lôi tuột Thomas ra khỏi chậu tắm nhanh tới nỗi thằng bé còn
chẳng biết cái gì lôi mình. Nó đứng đó, khăn tắm quấn chặt quanh người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.