TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 512

sẽ trở nên hơi khó khăn cho cô. Dù có chuyện gì đi nữa, tôi vẫn muốn

có một người bạn như cô.

Ngón tay tôi vẫn lơ lửng trên bàn phím. Tôi gõ:

Tôi sẽ tới.

Đúng lúc đó cô tiếp tân bảo tôi rằng xe của tôi đã tới bên ngoài.

Tôi không biết mình mong đợi gì - có lẽ là một tòa nhà trắng đứng bên

hồ hoặc trên ngọn núi tuyết phủ. Có lẽ là một mặt tiền ốp đá đúng kiểu
bệnh viện với một tấm biển mạ đồng treo trên tường. Tôi không ngờ là phải
lái xe qua một khu công nghiệp cho tới khi đến một nơi trông chẳng khác gì
một ngôi nhà bình thường, bao bọc xung quanh là nhà máy, và thật kỳ lạ là
cả một sân bóng. Tôi băng qua thềm, vượt qua một bể cá vàng, rồi vào
trong.

Người phụ nữ mở cửa biết ngay tôi tới tìm ai. “Anh ấy ở đây. Cô có

muốn tôi chỉ cho không?”

Khi đó tôi đứng chôn chân. Tôi nhìn trân trân vào cánh cửa đóng im ỉm,

giống một cách lạ lùng với cánh cửa trong khu nhà phụ của Will mà tôi đã
đứng bên ngoài suốt mấy tháng qua, tôi hít một hơi thật sâu. Rồi gật đầu.

Tôi thấy chiếc giường trước khi thấy anh; nó choán lấy căn phòng bằng

chất gỗ gụ, bằng đống chăn gối in hoa lạ mắt chẳng hề ăn nhập gì với nó.
Ông Traynor ngồi một bên, bà Traynor ngồi bên kia.

Trông bà xanh xao phờ phạc, bà đứng dậy khi trông thấy tôi. “Louisa.”

Georgina ngồi trên chiếc ghế gỗ trong góc phòng, cúi gập xuống đầu

gối, hai tay áp vào nhau như đang cầu nguyện. Cô nhấc mắt lên khi tôi
bước vào, để lộ đôi mắt thâm quầng, đỏ ngầu nỗi buồn đau, và trong một
thoáng tôi thấy thương cảm cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.