TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 514

Bà đi qua tôi ra hành lang, và khi tôi đứng tránh cửa để bà đi qua, bà

đưa tay ra chạm vào bắp tay tôi, chỉ thật nhẹ. Mắt chúng tôi chạm nhau, đôi
mắt bà thật dịu tới nỗi trong một thoáng trông bà giống như một người
hoàn toàn khác, rồi bà quay đi.

“Đi nào, Georgina,” bà nói, khi thấy cô con gái không nhúc nhích.

Georgina từ từ đứng dậy và lặng lẽ đi ra, chính tấm lưng cô cho thấy sự

miễn cưỡng của cô.

Rồi chỉ còn lại hai chúng tôi.

Will được kê cao người trên giường, đủ để nhìn được ra ô cửa sổ bên

trái, nơi đài phun trong khu vườn nhỏ róc rách tuôn một dòng nước sạch
xuống cái bể bên dưới. Trên tường treo một bức tranh hoa thược dược đóng
trong cái khung xộc xệch. Tôi nghĩ đó quả là bức tranh quá nhếch nhác khi
phải ngắm vào những giờ cuối của cuộc đời.

“Thế...”

“Em không định...”

“Em không định thay đổi quyết định của anh.”

“Em tới đây tức là em đã chấp nhận lựa chọn của anh. Đây là điều đầu

tiên nằm trong tầm kiểm soát của anh kể từ vụ tai nạn.”

“Anh hiểu.”

Thế đấy. Anh hiểu, và tôi cũng hiểu. Chẳng còn gì để tôi làm.

Bạn có biết không nói gì là chuyện khó khăn tới mức nào không? Khi

mà từng tế bào trong cơ thể khao khát làm điều ngược lại? Tôi đã luyện để
không nói gì trên suốt cả chặng bay, thế mà giờ đây điều ấy vẫn bóp ngạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.